Chương
Lúc Cố Tịch Dao kể đến đoạn trải nghiệm nhục nhã này, trong lòng cô đang rỉ máu từng giọt. Nhưng cô vẫn dằn lòng để bản thân không rơi một một giọt nước mắt nào, cô không muốn khiến ông cụ Bắc Minh cảm thấy cô chỉ dùng nước mắt để giành lấy sự cảm thông.
Cố Tịch Dao ổn định lại cảm xúc, thành khẩn nhìn ông cụ Bắc Minh, nói: “Xin lỗi bác Bắc Minh, đã làm tốn thời gian của bác. Cháu kể chuyện của cháu cho bác, chỉ là để bác biết, cháu không phải là một người phụ nữ hám tiền, càng không phải là một người phụ nữ vì để vào được nhà họ Bắc Minh mà không từ thủ đoạn, cháu chỉ muốn gỡ bỏ hiểu lầm nghiêm trọng của mọi người về cháu. Vì ban đầu khi quyết định giúp Bắc Minh Quân sinh con, cháu vẫn chưa biết anh ấy là người ra sao, bối cảnh gia đình thế nào. Có điều hiện tại cũng tốt, Bắc Minh Quân đã sắp kết hôn, mấy đứa nhỏ cũng sẽ có một người mẹ thương yêu chúng, cháu cũng có thể rời khỏi cuộc sống của Bắc Minh Quân, không cần lại làm phiền cuộc sống của mọi người nữa.”
Những lời cần nói đều đã nói rõ ràng, Cố Tịch Dao đứng lên: “Bác Bắc Minh, hôm nay cháu dẫn Trình Trình và Dương Dương đến đây, là vì vốn dĩ cháu đến để thăm mẹ ruột của cháu. Bà ấy ở cùng một bệnh viện với bác, nếu đã vậy, cháu cũng dẫn mấy đứa nhỏ đến thăm bác, dù gì thì bác cũng là người thân của tụi nhỏ, về tình về lý cháu đều nên làm vậy.”
Cố Tịch Dao nói xong, vẫy tay về phía Trình Trình và Dương Dương trong phòng chờ, sau đó nói với ông cụ Bắc Minh: “Nếu bác đã ghét cháu thế này, vậy cháu sẽ đợi ở ngoài, ông cứ chơi với tụi nhỏ, cháu không quấy rầy mọi người nữa.”
Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ vẫy tay với chúng, biết là đang gọi chúng qua.
“Mẹ ơi, mẹ và ông nội nói chuyện xong rồi, chúng ta sẽ đi thăm bà ngoại ạ?” Trình Trình đến cạnh Cố Tịch Dao, lại nhìn ông nội đang nằm trên giường.
Cố Tịch Dao ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu Trình Trình và Dương Dương: “Tụi con ở với ông nội một lát, mẹ ra ngoài tìm chị y tá hỏi rõ bệnh tình của ông.” Nói xong, cô đứng dậy đi đến phòng chờ.
Ông cụ Bắc Minh nằm trên giường, rốt cuộc xem như hiểu rõ câu chuyện ẩn sau người phụ nữ mà ông luôn cho là hám tiền.
Ông không phải người vô lý, chỉ là phụ nữ xung quanh Bắc Minh Quân đều là đồ đào mỏ. Vì vậy ông mới có định kiến về Cố Tịch Dao.
Bây giờ xem ra, cách nhìn của ông về Cố Tịch Dao đều là hiểu lầm, người phụ nữ này đã chịu quá nhiều nhục nhã.
“Đừng… đi…”
Ông cụ Bắc Minh gắng sức nói ra hai chữ, tuy rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng ý tứ hối lỗi sâu sắc với Cố Tịch Dao.
“Mẹ, ông nội nói không cho mẹ đi…” Trình Trình nói xong, duỗi cánh tay nhỏ xíu níu lấy vạt áo cô.
Trình Trình biết thái độ của ông bà đối với mẹ luôn không tốt. Lúc này ông nội nói không cho mẹ đi. Khiến cậu cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng, đây có phải là nói rõ ông nội đã tha thứ cho mẹ không?
Cố Tịch Dao xoay người vừa định chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, nhưng bị Trình Trình kéo lấy vạt áo, cô cũng đã nghe thấy câu “Đừng đi” của ông cụ Bắc Minh.
Nhưng cô vẫn rất kinh ngạc xoay đầu lại, giống như cô đã nói, không phải để giành lấy sự cảm thông, chỉ là để hóa giải hiểu lầm.
Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khuôn mặt xinh xắn lại tỏ vẻ bình thản: “Ý của bác là muốn cháu ở lại đây ạ?”
Ông cụ Bắc Minh khó nhọc khẽ gật đầu: “Xin…lỗi…”, ông là nhân vật tầm cỡ thế nào, ông rất ít khi xin lỗi về chuyện mình đã làm, dù cho ông cũng cho rằng bản thân đã làm sai.
Nhưng lúc này, ông đã xin lỗi.
Rất nhiều lúc, hiểu lầm tích tụ lâu dài chính là vì vậy, một lời nói đơn giản, một động tác đơn giản đã có thể gỡ bỏ khúc mắt, nhưng rất nhiều người vì cái gọi là thể diện mà đều sẽ không làm như vậy.
Cố Tịch Dao khẽ cười một tiếng: “Ông Bắc Minh, cảm ơn ông có thể thay đổi cách nhìn về con.”