Chương
Một lát sau, Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm nói: “Chi Lâm, em có thể cầu xin anh một chuyện không?”
Vân Chi Lâm khẽ cười: “Có chuyện gì mau nói là được, không cần cầu xin.”
Cố Tịch Dao gật đầu, nhìn mặt trời đã khuất dạng ngoài cửa sổ: “Chi Lâm, tụi nhỏ có thể ở chỗ anh một đêm không? Em muốn ở bên mẹ đàng hoàng, đã lâu rồi, em vẫn chưa từng bầu bạn gì bên bà. Em nghĩ bà nhất định cũng muốn thời gian em ở cạnh bà nhiều hơn một chút.”
“Chuyện nhỏ, đừng nói một đêm, có lâu hơn nữa cũng được. Vậy còn em tính tối nay sao?” Vân Chi Lâm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Tịch Dao, lo lắng hỏi.
“Anh không cần lo cho em, gần đây cái gì cũng có, buổi tối em còn có thể kêu họ kê thêm một cái giường ở đây.” Cố Tịch Dao nói xong, xoa đầu Trình Trình: “Cục cưng à, tối nay con và Dương Dương cứ ngủ ở nhà ba Chi Lâm nhé, mẹ phải ở bên bà ngoại.”
Vừa nghe thấy tối nay có thể ở chung với ba Chi Lâm, ánh mắt của Dương Dương nhất thời sáng rực: “Yeah, có thể có thể ra ngoài chơi với ba Chi Lâm rồi…”
Trình Trình lại không hào hứng như Dương Dương, cậu bĩu môi: “Mẹ, con muốn cùng mẹ ở bên bà ngoại…”
“Cục cưng à, bây giờ con còn nhỏ lắm, phải dắt theo Dương Dương ngoan ngoãn đi ngủ, biết chưa, nếu không mẹ sẽ không vui đâu.”
Nghe Cố Tịch Dao nói, Trình Trình ra sức gật đầu: “Mẹ cũng phải nghỉ ngơi đàng hoàng ạ, nếu không bà ngoại sẽ không vui.”
Cố Tịch Dao khẽ cười: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ làm một đứa con ngoan của bà ngoại.” Nói xong, cô khẽ vỗ mông Trình Trình: “Đi đi con, đi về với ba Chi Lâm đi.”
Sau đó, điều chỉnh nét mặt nói với Vân Chi Lâm và Dương Dương: “Còn hai người, tối nay đừng có giở trò quậy phá gì cho em, nếu không…” Nói đến đây, Cố Tịch Dao trừng mắt một cái, khuôn mặt xinh đẹp sầm xuống.
Vân Chi Lâm và Dương Dương lập tức sợ co vòi, lạnh cả sống lưng. Hai người họ chẳng sợ ai, duy chỉ sợ Cố Tịch Dao trừng mắt.
Dương Dương cười hi hi vẫy tay: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con và ba Chi Lâm đều rất ngoan.”
“Đúng đó, đúng đó. Tịch Dao, em giao tụi nhỏ cho anh thì cứ yên tâm đi.” Nói xong vội ôm Dương Dương xoay người, đưa lưng về phía Cố Tịch Dao.
Hai người đồng thời nhướng mày, le lưỡi.
Nhìn Vân Chi Lâm dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi phòng bệnh, Cố Tịch Dao bắc một cái ghế ngồi cạnh giường Lục Lộ.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng chải tóc của bà: “Mẹ, đừng trách con không cho mấy đứa nhỏ ở cạnh mẹ lâu thêm một chút. Bây giờ chúng vẫn còn nhỏ, cần nghỉ ngơi, cần phát triển.”
“Vừa nãy Vân Chi Lâm đến, cũng là người con quen biết. Anh ấy đối xử với mẹ con con rất tốt, tụi con cũng đối đãi với anh ấy như người thân. Khi nãy con dẫn tụi nhỏ đi thăm ông nội của chúng, có một số việc rốt cuộc cũng đã được giải quyết. Hiện giờ, xem như gánh nặng trong lòng con đã được cởi bỏ. Hai ngày nữa, con cũng không còn quan hệ gì với Bắc Minh Quân nữa, cuộc sống của con cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu. Mẹ, mẹ phải sớm tỉnh lại, con và tụi nhỏ đều đang đợi mẹ.”…
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng chiếu vào phòng bệnh của Lục Lộ, tựa như đôi tay của mẹ đang dịu dàng ôm lấy Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao từ từ mở mắt, cô đang nằm bò bên giường bệnh của Lục Lộ, ngủ cả đêm, ngọt ngào cả đêm, tựa như ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ.
Nhẹ nhàng đứng lên, duỗi từng khớp xương tê cứng trên người.