Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

chương 1267

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngay trong giây phút cậu biến mất, ánh đèn xung quanh đồng thời sáng lên, mọi người không hề tiếc rẻ đáp lại bằng một tràng pháo tay như sấm.

Cũng thi nhau gật đầu, thì thầm khen ngợi không dứt tiết mục mở màn này.

Cố Tịch Dao quay đầu liếc nhìn Bắc Minh Quân ngồi cạnh đó, chỉ thấy anh bắt chéo hai chân, cơ thể nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay rất tự nhiên khoác lên lan can, nét mặt lạnh lùng không thay đổi vẫn đeo kính râm.

Trái tim cô lập tức run rẩy: Đây là đang xem biểu diễn, Bắc Minh ngốc nhà anh có cần phải như vậy không? Người biết thì nghĩ là anh đang tỏ vẻ lạnh lùng, không biết thì nghĩ chỉ cần đặt một chiếc đàn nhị vào trong ngực anh, anh có thể đàn một khúc ‘Nhị Tuyền Ánh Nguyệt’ rồi. Tạo hình này, đi ngang qua chắc chắn có thể cho thêm hai nghìn.

Trên ghế trước mặt mỗi lãnh đạo đều đặt một tờ danh sách tiết mục biểu diễn được thiết kế vô cùng xinh đẹp, còn có một chén trà, không biết rốt cuộc bên trong pha Mao Tiêm hay là Long Tĩnh.

Cố Tịch Dao thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của Bắc Minh Quân, chìa tay ra cầm danh sách tiết mục xem.

Ôi chà, quả thật không hề ít tiết mục, lên đến hai chữ số, mà tiết mục của bảo bối lại xếp ở cuối cùng, lẽ nào đây chính là tiết mục then chốt trong truyền thuyết?

Trên trán Cố Tịch Dao bắt đầu thấm ra mấy giọt mồ hôi, ngẩng đầu thoáng nhìn biểu diễn đang diễn ra.

Bốn thiên nga nhỏ trên sân khấu đang nhón chân lướt bước, gập người, đá chân, nhảy vọt, xoay tròn…

Nhìn mức độ trôi chảy của động tác này, không tập luyện mấy năm quả thật không thể làm được.

Những tiết mục ở đây thật sự là ngày càng đặc sắc, ngày càng tuyệt vời.

Nhớ lại diễn tập ‘rầm rộ’ ở nơi này vào hôm qua, Cố Tịch Dao không nhịn được thở dài một hơi.

Bảo bối Dương Dương à, ngoại trừ thiên tai nhân họa, ai cũng không cách nào cứu con, thôi con tự giải quyết cho tốt đi.

Sau cánh gà, những diễn viên nhí biểu diễn kịch nhi đồng đều đến đông đủ, có người đang hồi hộp cầm kịch bản đi qua đi lại, đọc lại lời kịch một lần cuối cùng.

Có người thì đang luyện tập đi luyện tập lại động tác, để cho mình biểu diễn trông tự nhiên hơn chút.

Tiếng âm nhạc trên sân khấu không ngừng truyền ra sau cánh gà, sau khi kết thúc dưới sân khấu vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, khiến cho những diễn viên nhí lần đầu lên sân khấu này cảm nhận được căng thẳng chưa bao giờ có.

So với bọn họ, toàn bộ người trong vở kịch này cũng chỉ có mấy người không bối rối.

Một người là Trình Trình ngồi trên hòm đồ dùng biểu diễn chơi máy tính bảng, một người khác chính là Dương Dương đảm nhiệm nam chính trong vở kịch này.

Hai tay của cậu đút vào trong túi quần, hai chân nhỏ vắt chéo nghiêng người dựa vào Trình Trình ngồi trên hòm đựng đồ dùng biểu diễn, dáng vẻ thong dong tự tại.

Nhưng cậu không giống Trình Trình, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm nút bấm màu đỏ có nắp ở trên tường phía đối diện.

Thật sự, đến giờ phút này, đầu óc nhỏ bé của cậu vẫn đang tính toán làm sao có thể không cần lên sân khấu đối mặt với nhiều người, nhất là người mẹ xinh đẹp và ba chim chết lạnh lùng.

Lát sau, Dương Dương nghiêng người, dùng một cánh tay nhỏ bé chạm vào đạo cụ, cánh tay còn lại túm lấy ống quần Trình Trình, quay đầu nhìn cái nút màu đỏ: “Trình Trình, anh nói xem, nếu có người nhấn cái nút màu đỏ kia, thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ?”

Trình Trình cúi đầu nhìn máy tính bảng, không biết cậu đang nói gì.

Khi cậu nhóc ngẩng đầu lên thì thấy trên trán xuất hiện vài vệt đen trên trán, cậu nhóc thật muốn bổ đầu Dương Dương xem trong đó có cái gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio