Chương
Cố Tịch Dao vội vàng cầm cái kìm trong tay Dương Dương, khẽ nói: “Ở đây không phải như ở nhà, con im lặng cho mẹ, có nghe không.”
Dương Dương mím môi, lén liếc nhìn xung quanh. Ngoại trừ Trình Trình và lão ba chim chết đối diện xem như không để ý tới cậu, gần như mọi người ở đây đều đang nhìn cậu. Cậu sợ đến mức rụt cổ, lập tức ngồi lại đàng hoàng.
Cố Tịch Dao mỉm cười xin lỗi mọi người xung quanh.
Trình Trình nhìn Dương Dương, không nhịn được lắc đầu.
Dương Dương nhìn ốc sên trong đĩa, giơ tay lấy một con, sau đó đặt miệng ốc sên vào miệng mình.
“Chụt chụt chụt…”
Lại là những âm thanh chói tai phát ra từ trong miệng của Dương Dương.
Cuối cùng, khúc nhạc dương cầm tuyệt đẹp đã bị âm thanh không hài hòa này cắt đứt.
Cố Tịch Dao toạt mồ hôi, sự thật muốn dùng băng dính hoàn toàn dính chặt miệng của Dương Dương lại.
Cô liều mạng giật con ốc sên còn đang được Dương Dương mút trong miệng, nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu: “Con không thể yên tĩnh được một lát à!”
Dương Dương uất ức nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, sao con ốc lớn này khó mút vậy? Con cũng mút tới sắp hôn mê rồi.”
Lời này vừa ra khỏi miệng, trên đầu mọi người ở đó dường như đều xuất hiện một con quạ đen kêu “ngu ngốc” bay qua.
Ôi, Dương Dương sẽ không phải tưởng ăn ốc sên cũng giống như ốc đồng chứ…
Thật ra cậu chẳng qua không dùng được kế này thì nghĩ ra kế khác thôi.
Lúc này, Trình Trình liếc nhìn Dương Dương với vẻ khinh thường, giơ tay cầm cái kìm bên cạnh, kẹp lấy một ốc sên, sau đó lại lấy một cái tăm trên bàn, rất nhẹ nhàng khều ốc sên ra, chấm với nước gia vị đặt bên cạnh, bỏ vào trong miệng ăn ngon lành. Cậu nhóc ăn thì ăn, còn nhìn Dương Dương ăn với vẻ khoái trá.
Vẻ mặt Dương Dương đau khổ nhìn Trình Trình, người này đúng là quá khinh người: Chỉ số thông minh cao hơn cậu, sửa kịch bản hại cậu, bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm ở đây cũng chọc giận cậu…
Không được, chắc hẳn phải nghĩ cách để thay đổi cục diện này.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng tới món ăn thứ hai
“Ngài, đây là món bít tết sốt tiêu đen mà ngài đã gọi. Phần của ngài là chín năm phần, bít tết của cô và đám trẻ là chín bảy phần.”
Anh ta nói xong, lại đặt bít tết ở trước mặt mọi người.
Bắc Minh Quân một tay dao, một tay cầm dĩa đầy tao nhã cắt một miếng bít tết nhỏ, bỏ vào trong miệng rồi chậm rãi nhai, sau đó lại uống một hớp rượu vang nhỏ.
Dương Dương thấy bít tết đặt lên bàn, mới quét sạch vẻ lo lắng vừa giăng đầy mặt. Cho dù là lúc diễn xuất ở trường học, cậu mượn danh nghĩa diễn kịch, công khai ăn gần nửa cái bánh nướng.
Nhưng căn bản không có no, thậm chí còn thấy đói hơn. Nếu không, cậu làm sao có thể diễn đến cuối cùng lại đánh nhau với Trình Trình, bản thân không dính được chút lợi ích nào.
Cậu quyết định không cần cắt, trực tiếp dùng dĩa ăn cắm mạnh lên miếng thịt, sau đó xoay cổ tay một cái, hé miệng cắn từng miếng.
Mọi người đều nói ‘nhóc con mới lớn, ăn chết ông đây’ những lời này quả thật không hề sai.