Chương
Vân Chi Lâm nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Hay là các em đều dọn tới chỗ tôi ở luôn đi, nhà tôi cũng lớn, bình thường để trống mấy căn phòng cũng rất lãng phí.”
“Cái này…” Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm tuy đã đến mức không có gì là không nói được, hơn nữa ban đầu suýt chút nữa còn kết hôn nữa.
Nhưng mối quan hệ bây giờ vẫn là kém hơn một bậc.
“Chỗ bọn tôi vừa là người lớn vừa và con nít, nếu như dọn đến chỗ anh, vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến anh sao. Càng huống hồ chúng ta bây giờ tuy không bận rộn như mấy công ty luật sư nổi tiếng kia, nhưng cũng có vụ án nhận mãi không hết a….”
Vân Chi Lâm khẽ cười: “Tịch Dao, em nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi đã có thể để các em dọn đến nhà tôi ở, thì tôi đã suy nghĩ qua mấy vấn đề này rồi. Yên tâm đi, văn phòng ở nhà tôi cách âm vô cùng tốt, các em dù có nói chuyện ở bên ngoài cửa phòng, tôi ở bên trong cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì đâu.”
Cố Tịch Dao liếc Vân Chi Lâm một cái: “Cứ bốc phét đi, tôi nói rõ ràng cho anh biết: Mấy người bọn tôi đón tới thì dễ nhưng tiễn đi thì khó đó. Đến lúc đó đừng có vì mấy người bọn tôi làm náo loạn nhà anh mà muốn đuổi bọn tôi đi, không có dễ vậy đâu. Không được nữa thì bọn tôi còn sẽ từ khách làm chủ, đuổi anh đi luôn.”
Vân Chi Lâm dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Tịch Dao: “Cố đại tiểu thư, bây giờ tôi còn có thể nuốt lời không?”
Cố Tịch Dao lập tức trợn trắng mắt anh ta một cái, sau đó quay người rời khỏi.
Rất nhanh, Cố Tịch Dao đã dọn đến nhà của Vân Chi Lâm.
Ngoại trừ Vân Chi Lâm, ba người lớn bọn họ cũng đều đã có phòng của mình.
Vân Chi Lâm còn nhường căn phòng lớn nhất của mình cho Cố Tịch Dao, lý do rất đơn giản: Trình Trình và Cửu Cửu còn cần em chăm sóc.
Cố Tịch Dao tới gần Trình Trình, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con biết không, ngày mai em gái sẽ về đoàn tụ với chúng ta đấy!”
Trình Trình vừa nghe em gái sẽ về cũng mỉm cười vui vẻ: “Mẹ, để chào mừng em gái trở về, chúng ta trang trí nhà cửa nhé?”
Cố Tịch Dao gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta làm thôi.”
Vì vậy, Cố Tịch Dao và Trình Trình bắt đầu bận rộn trang trí nhà cửa để đón Cửu Cửu về.
Đến giờ ăn tối, cuối cùng Bắc Minh Đông cũng từ bên ngoài trở về.
Dương Dương bị Giang Tuệ Tâm nói cả buổi chiều, giờ phút này cậu bé đang ngồi đúng vị trí Trình Trình ngồi trước đó, giống như quả cà tím bị phủ kín sương.
Lúc này Giang Tuệ Tâm vẫn chưa đến phòng ăn.
Bắc Minh Đông vừa thấy bộ dạng này của Dương Dương thì đi đến phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, sau đó mỉm cười ngồi xuống đối diện: “Ô, cậu chủ nhỏ Dương Dương nhà chúng ta sao thế? Trưa nay vẫn còn vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại như một con mèo bệnh vậy?”
Dương Dương bĩu môi, liếc nhìn Bắc Minh Đông: “Hôm nay chú ba chạy mất, bà nội kéo cháu nói cả buổi chiều.”
Đương nhiên Bắc Minh Đông biết mẹ mình nói gì với Dương Dương, nhưng vẫn cố ý trêu cậu nhóc: “Không nhìn ra đấy, cháu vừa tới đây bà nội đã thích cháu như vậy rồi, còn nói chuyện với cháu cả buổi chiều nữa. Chú cũng có chút ghen tỵ với cháu đấy, chú không có đãi ngộ này, bà còn chẳng nói với chú nửa câu ấy chứ.”