Chương
Đột nhiên, điện thoại lại rung lên một hồi, lại có tin nhắn mới.
【Đứa con gái bất hiếu! Tao ở bên đây sốt ruột đến độ như muốn nổ tung lên được, nhưng mày lại nhắm mắt làm ngơ. Mày được lắm, nếu mày đã bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa!】
Một lúc sau, một tin nhắn hình ảnh được gửi tới máy cô.
Sắc mặt của cô tái mét, đó chính là hình ảnh con trai cô miệng bị nhét vải, tay bị trói.
Dương Dương đeo ba lô trên lưng, thất tha thất thểu đi về khu chung cư cũ.
Đứng ở dưới lầu, cậu ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn về phía căn phòng nhỏ nơi mà cậu cùng mẹ và bà ngoại đã cùng sống với nhau.
Tâm trạng kích động, nụ cười của mẹ hiện lên trong đầu cậu, nỗi nhớ nhiều ngày qua dâng tràn trong tim, mau chóng quét sạch đi cảm giác mất mát khó hiểu.
Cậu cong môi nở nụ cười rạng rỡ, thời gian lâu đến mức giống như xa cách cả một thế kỷ rồi, cậu nhanh chóng sải bước chân nhỏ chạy bình bịch lên cầu thang…
Đến cửa nhà rồi.
Cánh cửa chỉ khép hờ lại.
“Ô…” Còn chưa nói hết, Dương Dương đang trong trạng thái rất hưng phấn ngay lập tức bị giọng nói giận dữ của một người đàn ông làm cho kinh động.
“Khốn nạn! Bà nhìn thứ con gái mà bà sinh ra đi, thì ra mấy năm nay nó ở bên ngoài qua lại với tên đàn ông kia, còn sinh ra cả một thằng nghiệt chủng nữa! Nếu nó đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Kiệt Đại, ông đừng quá kích động, Tịch Dao nhất định là đang nghĩ cách giải quyết, ông cho nó thêm thời gian có được không? Ngàn vạn lần xin ông đừng làm hại đến Dương Dương, trẻ con nó không có tội tình gì cả…”
Là giọng nói của bà ngoại, Dương Dương khẽ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn của mình lại.
Sao bà ngoại lại nói là tổn hại đến cậu? Chẳng phải cậu đang bình an đứng ở đây sao?
Dương Dương nhẹ nhàng đi đến bên cửa, nghi hoặc nhìn qua khe hở nhỏ vào phía bên trong phòng, vừa nhìn thì thấy ông già đang mắng bà ngoại nó.
Ông ta là ai? Tại sao lại hung dữ như vậy?
“Vũ Xuân, bà vẫn luôn miệng nói yêu tôi! Mấy năm nay tôi đã tự hỏi tôi đối đãi với bà không tệ, năm đó nếu như tôi không cứu bà thì bà sớm đã bị người ta đem vào nơi rừng sâu hẻo lánh để bán làm vợ người ta rồi! Bây giờ tốt rồi, bà đã có con gái nên không quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa phải không?” Cố Kiệt Đại hai mắt đỏ ngầu giận dữ.
Vũ Xuân khóc lóc thảm thiết, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Kiệt Đại: “Không phải đâu… Kiệt Đại, tôi biết năm đó ông có ân đối với tôi, cả đời này tôi có làm trâu làm ngựa cũng không dám phản bội lại ông… nhưng mà trẻ con thật sự vô tội, hay là ông đem tôi ra làm con tin để uy hiếp đi…”
“Bà đừng có ở đây dăm lần bảy lượt cản trở tôi, bà cút đi cho tôi!”
Cố Kiệt Đại nói dứt lời liền hung dữ đạp bà ta một cái, ném sang một bên đụng vào bức tường.
Dương Dương đứng nép ở cạnh cửa, tim như thắt lại!
Lúc này cậu mới nhìn rõ cậu bé bị trói trên chiếc ghế, miệng bị nhét một miếng vải trắng bên trong phòng kia…
Là cậu ấy?
Mắt Dương Dương sáng lên, xẹt lên một chút kinh ngạc!