Chương
Trời ơi, có còn cho người khác ngủ hay không?!
Dương Dương theo Hình Uy ra phòng khách.
Bắc Minh Quân đang ngồi giữa sofa với vẻ mặt nghiêm trang.
Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông ngồi trên ghế sofa bên tay phải anh.
“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ Dương Dương đến rồi.” Hình Uy đến bên Bắc Minh Quân rồi nói.
Dương Dương cảm thấy mình như một người tù nhân, bị ép lên bục xét xử.
Lúc trước cậu dám khiêu chiến hoặc chống lại Bắc Minh Quân hoàn toàn là vì có mẹ làm chỗ dựa.
Nhưng bây giờ Dương Dương không còn can đảm đó nữa, có lẽ cậu vẫn còn một chuyện quan trọng nhất chưa hoàn thành, lỡ như chọc giận lão ba chim chết, sau đó ba đuổi cậu đi thì thật sự những nỗ lực trước đó sẽ thành công cốc hết.
Cậu tới trước mặt Bắc Minh Quân, nhỏ giọng gọi: “Ba…”
Bắc Minh Quân hơi nhướn mày: “Bắc Minh Tư Dương, hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà ở, có rất nhiều quy tắc con cần phải nhớ.”
Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm cười: “Quân, con yên tâm. Chiều nay dì đã nói với Dương Dương về quy tắc của nhà Bắc Minh rồi, cậu bé rất thông minh, nhớ rất nhanh.”
Bắc Minh Quân gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, làm phiền dì rồi. Cháu thường xuyên vắng nhà, Bắc Minh Tư Dương còn nhỏ lại nghịch ngợm, việc kỷ luật sẽ khó khăn hơn.”
Giang Tuệ Tâm vẫn mỉm cười: “Trẻ con mà, đứa nào cũng nghịch cả. Chỉ cần có kỷ luật đúng đắn thì đều là đứa trẻ ngoan. Con xem, Trình Trình không phải cũng vậy sao? Hiểu chuyện lại nghe lời.”
Nói đến đây, mặt bà ta lại lộ vẻ lúng túng: “Bây giờ Trình Trình đã ra khỏi nhà, dì thật sự không biết thằng bé sống có tốt hay không. Dì nhìn thằng bé từ khi còn là đứa bé lọt lòng cho tới bây giờ, đột nhiên nó không sống ở đây nữa, dì thật sự…”
Giang Tuệ Tâm nói đến đây, chóp mũi không khỏi chua xót. Bà ta vội vàng dùng đôi tay già nua lua đi những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn rơi.
Bắc Minh Đông ở bên cạnh cũng như bị cảm động theo, đưa tay ôm mẹ vào lòng.
Nhìn thấy hai mẹ con như vậy, Bắc Minh Quân vẫn bình tĩnh: “Chuyện Trình Trình về sống với mẹ đã được giải quyết ôn thoả, không thể thay đổi nữa. Bây giờ cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh chỉ có Dương Dương.”
Nói đến đây, Bắc Minh Quân vẫy tay với Hình Uy.
Hình Uy biết cậu chủ muốn gì, nhanh chóng lấy ra một túi giấy kraft: “Cậu chủ, đây là thông tin về trường học của cậu chủ nhỏ Dương Dương.”
Dương Dương nghe vậy thì hần kinh căng thẳng.
Lão ba chim chết muốn làm gì, nếu ba biết những chuyện cậu làm ở trường thì xong đời. Nghĩ đến đây, Dương Dương vô thức xoa mông mình.
Bắc Minh Quân rút tư liệu ra, thờ ơ nhìn lướt qua.
Dương Dương nín thở, nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân.
Thỉnh thoảng cậu lại thấy đôi lông mày của Bắc Minh Quân cau lại.
Một lúc sau, anh ném tờ giấy lên bàn.
“Bộp…”
Dương Dương sợ đến mức run lên, vội cúi đầu xuống.
Lòng thầm nói xong rồi, lần này không tránh khỏi bị đánh rồi.