Chương
Ra khỏi sân bay, Vân Chi Lâm nhét vali của Anna vào trong cốp sau của xe.
Trình Trình ngồi ở vị trí lái phụ, Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu cùng Anna ngồi ở ghế sau.
Vân Chi Lâm khởi động xe: “Các quý cô ngồi cẩn thận, chúng ta về nhà thôi.”
Chiếc ô tô chậm rãi rời khỏi sân bay, chạy về phía nhà của Cố Tịch Dao.
Từ sân bay trở về, khi Cố Tịch Dao bế Cửu Cửu mở cửa ra, lúc này nghe được trong phòng vệ sinh có tiếng động.
Cố Tịch Dao khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ có trộm?
Cô quay đầu lại, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng. Vân Chi Lâm vội vàng đặt khẽ vali xuống đất, sau đó chắn ở phía trước mặt tất cả mọi người.
Anh lặng lẽ đi vào phòng, tiện tay lấy cây vợt cầu lông trong hộc tủ bên cạnh, đi tới gần buồng vệ sinh một cách cẩn thận.
Cố Tịch Dao đi vào cửa còn cẩn thận nhìn xung quanh, đưa Cửu Cửu cho Anna chăm sóc, lại kéo Trình Trình ra sau lưng mình.
Cho dù Cửu Cửu không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng, sau khi yên tĩnh một lát lại vọng tới tiếng nước chảy rào rào.
Vân Chi Lâm giơ cao cây vợt cầu lông, đứng ở cửa chuẩn bị giơ chân đá văng cửa ra, ‘tấn công bất ngờ’.
Đúng lúc đó, cửa phòng vệ sinh mở ra, một bóng dáng nhỏ bé bước từ bên trong ra.
Cùng lúc đó, bàn tay Vân Chi Lâm giơ vợt cầu lông chợt dừng lại.
“Ồ? Ba Chi Lâm, ba cầm vợt cầu lông đứng đây làm gì vậy?” Dương Dương ngẩng đầu nhìn Vân Chi Lâm với vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này Cố Tịch Dao cũng nhìn thấy Dương Dương, cô sửng sốt: “Dương Dương, sao con không thành thật ở lại nhà Bắc Minh với bà nội, chạy qua đây làm gì thế?”
Dương Dương thấy mẹ, gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ oan ức: “Mẹ…”
Cố Tịch Dao bước vội đến trước mặt Dương Dương và ngồi xổm xuống: “Bảo bối, con làm sao vậy?”
Dương Dương kể lại một lượt về chuyện đã xảy ra ở nhà Bắc Minh hôm qua, sau đó nói: “Bà nội thay đổi rồi, không còn thích con nữa. Bà không cho con ở phòng của Trình Trình, lại bảo con ở phòng bên cạnh phòng anh ấy.”
Trình Trình cũng đi theo đến bên cạnh Dương Dương. Cậu nhóc vừa nghe Dương Dương nói vậy nhíu mày.
Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ oan ức này của Dương Dương, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cậu: “Bảo bối, có lẽ do ông nội nằm viện, tâm trạng bà nội không tốt nên mới làm vậy thôi. Bà bảo con ở phòng khác là vì bà cảm thấy con đã lớn rồi, cần có một phòng riêng. Thật ra bà làm vậy cũng là muốn tốt cho con thôi.”
Lúc này, Vân Chi Lâm xoay người lại. Anh đại khái đã nghe rõ được tình hình. Anh đi tới bên cạnh Dương Dương: “Không phải con vì việc này mà lén chạy về mách đấy chứ?”
Dương Dương lắc đầu: “Là hôm qua Trình Trình @ con, bảo hôm nay em gái nhỏ sẽ về. Con cố ý lén chạy đến thăm em thôi.” Cậu nói tới đây quay người lại nhìn: “Sao con chẳng thấy em gái đâu vậy?”
Lúc này Anna bế Cửu Cửu đi đến. Sau khi cô ấy nghe được cuộc nói chuyện bên trong mới đi tới.
Cố Tịch Dao đón lấy Cửu Cửu, sau đó nhẹ nhàng để cô bé xuống dưới đất: “Bảo bối, con xem này, đây là em gái nhỏ của con – Cửu Cửu.”