Chương
Bắc Minh Quân nói đến đây, anh đứng lên, giơ tay vỗ nhẹ vào vai của Bắc Minh Tử Du, sau đó khẽ lắc đầu.
Anh xoay người đi về phía cửa phòng họp, Hình Uy lập tức đi theo.
Lúc Bắc Minh Quân sắp ra khỏi cửa, anh quay đầu nhìn Bắc Minh Tử Du: “Mặc cho cháu muốn chơi thế nào, tôi đều sẽ theo tới cùng. Nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo cháu một câu, đừng tính kế với Bắc Minh thị, nếu không sẽ chỉ nhóm lửa tự thiêu thân thôi.”
Bắc Minh Tử Du trơ mắt nhìn Bắc Minh Quân vẫn có vẻ rất tao nhã rời đi, lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh ta tức giận đến mức đấm mạnh xuống bàn họp.
Sau đó anh ta nổi nóng nhìn lướt qua cả đám người ở đây đã sợ đến mặt xám như đất: “Các người còn ở đâ y làm gì? Bắc Minh thị để các người làm việc ở đây là kiến tiền cho Bắc Minh thị, chứ không phải để các người ở đây chế giễu. Tất cả đều hết cút cho tôi!”
Những người ở đây nghe được câu này lại giống như được đại xá, lao ra khỏi phòng họp chẳng khác nào ong vỡ tổ.
Đây đâu phải là qua họp chứ, đây rõ ràng chính là vở kịch trình diễn cảnh tranh đoạt tài sản gia tộc giữa hai cháu trai và chú.
Bắc Minh Tử Du vốn muốn dùng thân phận cổ đông lớn thứ hai ở Bắc Minh thị, cố gắng chọc tức Bắc Minh Quân một chút. Nhưng tính toán của anh ta vẫn là sai lầm. Không chỉ Bắc Minh Quân không hề bị ảnh hưởng, bản thân lại bị anh làm cho khó coi gần chết.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà lớn đối diện với tập đoàn Bắc Minh, một cái ống nhòm đang hướng về phía văn phòng của Bắc Minh Quân ở đối diện. Một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn toàn bộ quá trình Bắc Minh Tử Du thách thức Bắc Minh Quân.
Cho dù không nghe thấy giọng nói, nhưng qua nét mặt và động của bọn họ tác vẫn có thể nhìn ra được một vài manh mối.
Sau khi Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy ra khỏi văn phòng, anh ta thu lại ống nhòm.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động trong túi quần ra, bấm gọi vào một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, trong loa vang lên những tiếng chuông chờ. Lát sau, bên kia điện thoại truyền ra một giọng nói có phần già dặn.
“Alo…”
Người đàn ông rít một hơi thuốc, sau đó ném phần còn lại xuống đất và dùng chân di di lên nó.
Sau đó anh ta nói vào trong điện thoại: “Sư phụ, hôm nay Bắc Minh Tử Du đi tới tập đoàn Bắc Minh thị.”
“Hả? Hừ hừ… Quả nhiên không ngoài dự đoán. Anh ta đã không thể nhẫn nhịn được từ ngay giây phút nắm lấy cổ phần rồi.” Giọng nói của người bên kia điện thoại đặc biệt bình thản lại tự nhiên, giọng nói trầm thấp cho thấy ông ta đã hơn năm mươi tuổi.
Lúc này, ông ta đang ngồi trên một cái ghế xoay bằng gỗ Tử Đàn, phía sau chiếc bàn làm việc có vẻ rất sang trọng, quý phái.
Ông ta đối mặt với giá sách ở bức tường trước mặt, quay lưng về phía bàn làm việc.
Phần tựa lưng của cái ghế cao, chỉ có thể nhìn thấy được cái đầu trọc có phần bóng loáng của ông ta.
Hai tay ông ta khoác hờ lên trên tay vịn, một tay vẫn cầm một cái tẩu làm bằng gỗ Hải Liễu nhẵn nhụi, từ độ sáng bóng của nó lại thấy được, cái tẩu đắt tiền này đã đi theo chủ nhân của nó trong thời gian không ngắn.
Người đàn ông khẽ nhíu mày nói: “Sư phụ, bây giờ con hơi nghi ngờ, có phải trước đây chúng ta lựa chọn Bắc Minh Tử Du mà không phải là Bắc Minh Triều Lâm – ba của anh ta là chính xác không?”
Người có tẩu thuốc nhíu mày, nặng nề nói: “Sao con có thể nghĩ như vậy được?”
Người đàn ông cầm điện thoại, đút một tay trong túi quần, chậm rãi bước đi trong phòng: “Sư phụ, con thấy Bắc Minh Tử Du người này hơi quá khoa trương. Hôm nay con thấy anh ta đang khoe khoang ở trong văn phòng của Bắc Minh Quân.”