Chương
Cố Tịch Dao nhẹ gật đầu.
Chuyện này đối với cô mà nói thật sự rất bất ngờ, cô nghĩ từ đó về sau có thể sẽ không cần gặp Bắc Minh Quân nữa, thật sự không ngờ đến mới mấy ngày mà anh lại đến nhà của mình.
Anh đột nhiên thay đổi ý định, muốn mang Trình Trình đi luôn à?
Bây giờ ở trong nhà còn có một cục cưng nhỏ nữa…
“Chi Lâm, lái xe nhanh lên đi.” Cố Tịch Dao sợ những chuyện cô không dám tưởng tượng sẽ xảy ra.
…
Lúc này Bắc Minh Quân đang ngồi ở trên ghế sofa hỏi Anna sao con của cô ta lại không có ở đây.
Anna đã sớm chuẩn bị ở trong lòng, cô ta cười một cái rồi nói: “Cô nhóc vừa mới trở về, không quen với khí hậu, cho nên đang bị tiêu chảy.”
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Vậy à? Vậy cô cần phải đưa con bé đến bệnh viện khám đi.”
“Cảm ơn anh, ngày hôm nay tôi đã đưa con bé đi khám rồi, bác sĩ kê cho một ít thuốc. A! Suýt chút nữa thì quên mất tôi đang chuẩn bị tắm rửa cho con bé, tôi xin lỗi nha, không thể đón tiếp được.” Anna nói xong thì quay người đi đến nhà vệ sinh.
Trình Trình bước ra từ trong phòng: “Ba, mẹ sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình từ trên xuống dưới, cậu đã không còn giống như lúc ở nhà họ Bắc Minh, ngày nào cũng ăn mặc cứ như là một cậu chủ nhà giàu, bây giờ trên người cậu chỉ mặc quần áo mộc mạc rẻ tiền.
Anh vẫy tay gọi ra hiệu Trình Trình đi đến bên cạnh của mình.
Trình Trình ngoan ngoãn đi tới đứng ở trước mặt của Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân bắt chéo chân lại nhìn cậu: “Con ở đây có quen không?”
Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu: “Con ở chỗ của mẹ rất quen, Bắc Minh Tư Dương ở bên kia có quen không ạ?”
Câu hỏi này hỏi làm cho Bắc Minh Quân lúng túng, suốt ngày anh đều không có ở nhà, sao có thể biết được con trai ngốc của mình có khỏe không.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc có lẽ là thằng bé cũng quen thuộc, ba đã tìm một gia sư dạy học ở nhà cho nó.”
Hai ba con trò chuyện với nhau câu được câu không được một lúc.
Thật ra thì đối với Trình Trình mà nói, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện phiếm với ba trong khoảng thời gian dài như vậy.
Trước kia lúc ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, ba đều đi sớm về trễ, có đôi khi dứt khoát ngay cả về cũng không về nhà, làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với mình.
Mười mấy phút trôi qua thì nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi.
Sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa.
Bắc Minh Quân quay đầu nhìn ra cửa.
Chỉ thấy cửa vừa mới mở ra, Cố Tịch Dao mang theo một cái túi đi vào.
Ở sau lưng của cô còn có Vân Chi Lâm.
Hình Uy nhẹ gật đầu với Cố Tịch Dao: “Cô chủ.”