Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

chương 1370

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Trình Trình, con về rồi đó à, đến đây bà nội xem một chút xem, để cho bà nhìn kỹ con một chút.” Giang Tuệ Tâm vừa nhìn thấy Trình Trình thì lập tức vui mừng.

“Bà nội.” Sau khi Trình Trình gọi một tiếng thì chạy chậm đến trước mặt của Giang Tuệ Tâm.

Giang Tuệ Tâm ôm lấy Trình Trình: “Cháu trai ngoan của bà, mới đi có mấy ngày, bà thấy cháu gầy đi trông thấy rồi.”

“Mẹ, cũng không có khoa trương như mẹ nói đâu, Trình Trình đi theo mẹ của thằng bé sẽ chỉ có tốt hơn mới đúng.” Bắc Minh Đông sửa lại.

Giang Tuệ Tâm đưa tay ra đánh lên đầu của Bắc Minh Đông một cáu: “Cái thằng nhóc thối này, rốt cuộc là con nhà ai vậy hả, mẹ đang đau lòng cho Trình Trình, cho nên mới nói như vậy, mẹ thằng bé có thương thằng bé đi nữa thì điều kiện cũng không tốt hơn ở chỗ của chúng ta.”

Bắc Minh Đông che đầu: “Được rồi, được rồi… mẹ nói cái gì cũng có lý.”

Lúc này Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy đi vào.

Anh nói với Trình Trình: “Con mang theo quần áo của con với Dương Dương lên lầu thử một chút đi.”

Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu, tránh khỏi cái ôm của Giang Tuệ Tâm, đi đến trước mặt của Hình Uy chuẩn bị lấy quần áo.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình, không cần cậu phải xách đâu, cái này để tôi mang lên cho cậu với cậu chủ nhỏ Dương Dương cho.” Hình Uy vội nói.

Bắc Minh Quân lại liếc mắt nhìn Phỉ Nhi, sau đó quay đầu nói với Hình Uy: “Mang áo cưới của Phỉ Nhi lên luôn đi.”

Hình Uy vội vàng nhẹ gật đầu, sau đó đi lên lầu cùng với Trình Trình.

Phỉ Nhi nhìn thấy Bắc Minh Quân đã trở về, lập tức đổi thành một gương mặt tươi cười, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh của anh, cởi áo khoác ra giúp cho anh rồi móc lên giá đỡ.

Hình Uy mang quần áo đi lên lầu, Trình Trình và Dương Dương đi theo sau lưng.

Anh ta bước vào phòng của Trình Trình, vừa đặt quần áo của Trình Trình lên trên giường thì chuẩn bị rời đi.

Dương Dương bước nhanh về phía trước mấy bước, đưa tay kéo vạt áo của Hình Uy lại.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hình Uy dừng bước lại, quay người không hiểu nhìn Dương Dương: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, có chuyện gì à?”

Dương Dương cười hắc hắc: “Chú đầu bếp ơi, chú không cần phải đi đến chỗ của cháu đâu, cứ để đồ của cháu ở đây là được rồi.”

“Được rồi.” Hình Uy nhẹ gật đầu, dựa theo ý của Dương Dương mà cũng đặt quần áo ở chỗ này.

“Hai cậu chủ nhỏ, tôi đi ra ngoài trước đây, mời hai người thử quần áo.” Hình Uy nói xong thì quay người đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên ngoài.

Trình Trình ngồi ở trên giường của mình, nhìn căn phòng mà cậu đã sinh sống nhiều năm.

Giống như Dương Dương đã nói, bà nội vẫn giữ phòng ốc của mình lại, hơn nữa cũng không hề chạm vào những vật dụng được đặt ở trong phòng.

Thậm chí trên tủ đầu giường cũng không hề có một chút bụi, xem ra ngày nào bà nội cũng cho người giúp việc quét dọn nơi này một lần.

Dương Dương lấy quần áo từ trong túi ra, ném lên trên giường của Trình Trình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio