Chương
Tính năng của xe này đúng là không tồi, linh hoạt vượt qua làn xe cộ.
Cố Tịch Dao chưa từng cảm thụ tốc độ nhanh như vậy, cô nhắm tịt mắt, hai tay ôm chặt eo Lạc Hàn không buông, chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù.
Dù không phải lần đầu Cố Tịch Dao ngồi xe mô tô, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy kch thích như thế.
“Anh Lạc, anh có thể đi chậm lại một chút hay không?” Rốt cuộc, Cố Tịch Dao không kìm chế được, từ sau lưng anh ta hét to lên.
Lạc Hàn mỉm cười: “Có phải cô Cố không quen lắm hay không?” Dứt lời, anh ta từ từ giảm tốc độ.
Dù vậy, Cố Tịch Dao vẫn cảm giác hơi hoảng hốt.
Sau loạt tiếng gió vù vù, xe dần dần giảm tốc độ, rồi ngừng lại.
“Cô Cố, xuống đi, đến nhà rồi.” Lạc Hàn gạt chân chống xe, đưa tay gõ gõ mũ bảo hiểm của Cố Tịch Dao. Lúc này, Cố Tịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thật quá kch thích rồi. Cô tháo mũ bảo hiểm xuống đưa cho Lạc Hàn, anh ta đưa tay đỡ cô xuống xe.
Hai chân vừa chạm đất, toàn bộ cơ thể đều cảm giác bồng bềnh, cô thầm hạ quyết tâm sau này tuyệt đối không ngồi xe mô tô của Lạc Hàn nữa.
“Mẹ, mẹ trở về rồi.” Cố Tịch Dao vừa vào nhà, Dương Dương lập tức chạy tới.
“Mẹ, ôm con…” Cục cưng bé nhỏ cũng hớn hở chạy tới.
Chỉ có Trình Trình đang ngồi một mình bên bàn trà, nghiêm túc làm bài tập về nhà, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tịch Dao, sau đó lại cúi đầu viết.
Cố Tịch Dao xoay người ôm Cửu Cửu lên, sau đó hôn chụt chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Cục cưng bé nhỏ, có nhớ mẹ không?”
“Dạ… đương nhiên có nhớ mẹ rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Cửu Cửu ôm chặt cổ Cố Tịch Dao.
“A, trong tay mẹ xách cái gì thế?” Dương Dương liếc mắt đã thấy túi đồ ăn Cố Tịch Dao xách trong tay.
“Đây là đồ ăn mẹ em mua cho các em đấy.” Lúc này Lạc Hàn cũng từ bên ngoài đi vào.
“Thầy Lạc, thầy đi cùng mẹ sao?” Dương Dương hỏi.
Lạc Hàn khẽ gật đầu: “Cứ coi là như thế đi, Dương Dương hôm nay thầy các em giao cho các em bài tập về nhà gì, còn chưa mau đi làm đi, nếu không thì em sẽ không được ăn đâu.”
Lần này xem như đã đánh trúng điểm yếu của Dương Dương, nó quay người cầm cặp sách của mình tới, lấy sách bài tập ra bắt đầu làm bài tập.
“Lạc Hàn, anh đúng là có biện pháp, trước kia tôi bảo nó làm bài tập, nó chưa bao giờ ngoan như vậy.” Cố Tịch Dao nhìn Lạc Hàn nói.
Lạc Hàn nhếch miệng mỉm cười: “Đối với những đứa trẻ khác nhau tất nhiên sẽ có phương pháp dạy bảo khác nhau.”
“Ồ, dì Anna đâu?” Mấy người Cố Tịch Dao đã trở về được một lúc rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Anna.
Cửu Cửu nói: “Dì Anna đi mua thức ăn rồi.”
Cố Tịch Dao khẽ gật đầu, cô chợt nhớ tới Lạc Kiều đang mang thai, mà hai ngày nay quá bận nên vẫn chưa hỏi thăm cô ấy, con bé này cũng đừng có chạy tới bệnh viện làm chuyện điên rồ thật nhé.