Chương
“Mẹ, con thấy rất vui khi sức khỏe của mẹ ngày một tốt hơn. Chờ tinh thần mẹ tôi thêm chút nữa, con sẽ dẫn bọn nhỏ tới thăm mẹ có được không.”
Lục Lộ uống từng ngụm canh, nghe lời con gái nói mà cười híp mắt, không ngừng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau là uống xong canh, Cố Tịch Dao cầm khăn giấy cẩn thận lau nước canh còn dính ở ngoài miệng cho mẹ.
“Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn biết rốt cuộc hôm xảy ra chuyện mẹ đã nhìn thấy gì mà ra nông nỗi này.” Cố Tịch Dao nhìn Lục Lộ hỏi.
Lục Lộ nghe con gái hỏi thì nụ cười dần tắt đi. Sau hôm va chạm đó và hôn mê sâu, bà đã không nhớ được nhiều.
“Mẹ, mẹ chỉ nhớ có người đang đuổi mẹ.” Bà nhíu mày trả lời đứt quãng.
“Không sao đâu mẹ, mẹ có thể nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.” Cố Tịch Dao cầm tay mẹ, kiên nhẫn an ủi bà.
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, cửa phòng bệnh lại mở ra, Vân Chi Lâm đi từ ngoài vào, cầm trong tay một bó hoa tươi.
Anh thấy Cố Tịch Dao ngồi bên trong thì không khỏi có hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Tịch Dao, không ngờ em lại ở đây, sức khỏe của dì sao rồi?”
Nói xong, anh liền đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Lộ đã tỉnh, vội vàng lên tiếng chào hỏi bà: “Biết dì tỉnh, con đã mang đồ ăn tới cho dì rồi.”
Lục Lộ cũng biết Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, mời ngồi.”
Lúc này, Cố Tịch Dao đưa cho anh một cái ghế.
Vân Chi Lâm cũng không khách khí, nói chuyện với Lục Lộ một lúc, hỏi thăm bệnh tình của bà, tóm lại mọi thứ đều có chuyển biến tốt.
Một lát sau, bác sĩ trực ban tới: “Cô Cố, hai người nói chuyện với bệnh nhân cũng lâu rồi, bây giờ bà ấy cần nghỉ ngơi.”
“Được, vậy chúng tôi đi đây.” Cố Tịch Dao nghe bác sĩ nói xong thì quay lại nhìn Lục Lộ: “Mẹ, bọn con về đây, mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con có vụ án cần ra tòa, xong việc con sẽ tới thăm mẹ.”
Lục Lộ gật đầu với cô, sau đó nói với Vân Chi Lâm: “Cậu Vân, nhờ cậu chăm sóc cho Tịch Dao.”
Vân Chi Lâm cười: “Dì cứ yên tâm đi, cô ấy và bọn trẻ đều ổn, trong công việc cô ấy cũng rất cố gắng, với lại cô ấy cũng sẽ nhanh chóng trở thành luật sư thôi.”
“Cảm ơn cậu Vân đã giúp đỡ con gái tôi, cậu có ơn to nghĩa lớn đối với mẹ con chúng tôi, đời này của chúng tôi đều không thể báo đáp hết.”
“Mẹ đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cố Tịch Dao nói, đỡ Lục Lộ nằm xuống, đắp chăn cho bà.
Ra khỏi bệnh viện, Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao: “Sao em không ở nhà trông bọn trẻ?”
“Mai phải lên tòa, cho nên em tới thăm mẹ, mẹ có thể cho em sức mạnh.” Cố Tịch Dao nói, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Còn anh, sao anh lại tới thăm mẹ em?” Cô quay lại hỏi Vân Chi Lâm đi cạnh.
“Anh…” Vân Chi Lâm ngẫm nghĩ, rồi nói: “Có lẽ là lâu không gặp, anh và dì cũng khá có duyên, trước kia có gặp bà ấy, sau đó bà nhờ anh tìm em, bây giờ cuối cùng hai mẹ con em cũng được đoàn tụ.”
“Vâng, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mẹ em nói anh là ân nhân của chúng em quả không sai, có điều bây giờ em không thể báo đáp cho anh được.” Cố Tịch Dao cảm khái nói.