CHƯƠNG
Vào lúc mọi người đang chờ xem kịch hay…
Vào lúc cô đang đau khổ nghĩ biện pháp chạy trốn…
Bỗng nhiên một đôi giày da cá sấu đen nhánh xuất hiện trong tầm mắt.
Một đôi chân thon dài mặc quần Tây sừng sững đứng ở phía trước cô.
Ngay sau đó, cô cảm giác được phía sau trở nên ấm áp.
Đôi mắt vui sướng nâng lên…
Trong lúc lơ đãng đụng phải một đôi mắt phượng sâu thăm thẳm.
“Anh…” Cô kinh ngạc nói!
Quay qua thì nhìn thấy trên vai mình có thêm một chiếc áo vest màu trắng.
Cai tên này lại cởi áo ra che cho mình?
Hành động này của Bắc Minh Quân làm cho cả hội trường hít sâu một hơi.
Đây là… anh hùng cứu mỹ nhân à?
Biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có lông mày là hơi nhíu.
Sau đó trước mặt tất cả mọi người, cúi người xuống…
Bế bổng Cố Tịch Dao lên!
“A…” Cô giật mình hô lên một tiếng.
Cảm giác váng đầu một trận.
Khả năng phản xạ đóng băng.
Một giây sau, Bắc Minh Quân bế cô xuyên qua biển người.
Sải bước hướng về phía toilet…
Cố Tịch Dao đột nhiên thấy đầu óc choáng váng.
Úp mặt vào ngực của Bắc Minh Quân, cô ngửi thấy một chút mùi vị mê hoặc lòng người của đàn ông.
Nhưng mà… ngay lập tức cô lấy lại được lí trí.
“Thả tôi ra! Khốn khiếp, thả tôi xuống…”
Cô bắt đầu giãy dụa.
Chút vải còn sót lại trên người vì cử động của cô mà rơi xuống…
“A…” tay cô nhanh chóng che lại bảo vệ ngực.
Đôi mắt anh lập tức trở nên âm u.
Bắc Minh Quân nhếch môi, thì thầm bên tai cô: “Nếu như cô không an phận, tôi sẽ mang cô trở lại hội trường!”
Một câu uy hiếp này thành công làm cho cô trở nên ngoan ngoãn.
Đôi mắt sâu của Bắc Minh Quân xẹt qua một tia gian xảo.
Anh ôm cô đi thẳng tới toilet nam.
Rầm ~
Cửa phòng toilet bị anh đá một cái rầm.
Mấy người đàn ông đang ở trong đó “giải quyết” đều giật mình quay lại nhìn.