Chương 1649 “Thưa bà Bắc Minh, tôi với cậu chủ đều đã ăn bên ngoài rồi ạ.” Hình Uy trả lời. Bắc Minh Quân không nói gì mà đi thẳng lên phòng sách của mình. Hình Uy cũng vội vàng đuổi theo. Giang Tuệ Tâm thấy hai người rời đi, quay đầu nói với Phỉ Nhi: “Hôm nay tâm tình hai đứa nó có vẻ không được tốt thì phải, con vào bếp pha một tách trà sâm mang lên cho Quân đi.” Phỉ Nhi lanh lợi gật gật đầu. Bắc Minh Quân cùng Hình Uy đi vào phòng sách, Hình Uy xoay người, đóng cửa phòng lại. “Cậu chủ, cô Phỉ Nhi có vẻ cũng có liên quan tới sự việc lần này, phải xử lý thế nào đây ạ?” Hình Uy đi đến gần Bắc Minh Quân, hỏi. Quả thực thân phận Phỉ Nhi có chút đặc thù, nếu như là người khác, Hình Uy đã chẳng ngại mà trực tiếp bức cung rồi. Bắc Minh Quân ngồi xuống ghế da, nhướn mày. Sự góp mặt của Phỉ Nhi quả thực ngoài dự đoán của anh, hơn nữa như vậy xem ra tất cả những lời Phỉ Nhi nói với anh trước đây đều là dối trá hết. Điều này khiến Bắc Minh Quân có chút đau đớn trong lòng, một Phỉ Nhi đã từng vì cứu anh mà không tiếc bị hủy đi dung mạo, bây giờ lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng anh nghĩ mãi cũng không ra, trong chuyện này Phỉ Nhi rốt cuộc đóng vai trò gì. Bắc Minh Quân quả thật không thể giải thích được những câu hỏi xoay quanh Phỉ Nhi. Hình Uy sao lại không rõ tâm tình Bắc Minh Quân lúc này được, anh ta biết với cậu chủ của mình thì cô Phỉ Nhi chính là ân nhân cứu mạng. Vụ hỏa hoạn năm ấy, nếu như không có Phỉ Nhi liều mình xông ra, thì đã không có cậu chủ ngày hôm nay rồi. Nhưng mặt khác, sự cố thang máy khách sạn lần này, lại trực tiếp dẫn đến cái chết của ngài Bắc Minh. Tác dụng của Phỉ Nhi trong chuyện này kì thực cũng không khác gì Hoàng Tự cả. “Cậu chủ, em biết anh rất khó quyết định phải xử lý cô Phỉ Nhi thế nào, không bằng việc này cứ giao cho em đi.” Hình Uy biết rõ mình cũng khó lòng xuống tay được với cô ta, nhưng nếu phải để cậu chủ xử lý chuyện này, thì chẳng thà để anh ta đóng vai người xấu còn hơn. Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn Hình Uy: “Việc này cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần nghĩ cách tìm ra người đã hạ lệnh cho Hoàng Tự là được.” Hình Uy gật gật đầu. Lúc này, cửa phòng sách bị người gõ nhẹ. “Cô Phỉ Nhi.” Hình Uy xoay người ra mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy người đứng bên ngoài chính là Phỉ Nhi, trên tay cô ta bưng một cái tách hãy còn tỏa ra hơi nóng. Cô ta gật gật đầu với Hình Uy: “Tôi thấy Quân mấy ngày nay đều có vẻ rất mệt mỏi, nên cố ý pha một tách trà sâm cho anh ấy.” Hình Uy nghiêng người tránh khỏi cửa, để Phỉ Nhi bước vào phòng. Phỉ Nhi đi đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Quân, đặt tách trà lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy cái tách đến trước mặt anh. “Cậu chủ, tôi đi trước xử lý mấy việc, có chuyện gì cần làm anh bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.” Hình Uy nói xong thì rời khỏi phòng sách, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại. Anh ta biết thời điểm nhạy cảm này, mình còn ở lại sẽ không tiện cho cậu chủ cùng cô Phỉ Nhi nói chuyện.