Chương 1672 Hình Uy nhướn mày, anh ta cũng giống với anh, biết được tin tức này thì rõ ràng rất kinh ngạc: “cô chủ lấy những tư liệu này làm gì?” “Tôi vừa nhận tin tức, cô ấy bây giờ đang làm luật sự đại diện của Đường Thiên Trạch, đang tìm tư liệu chứng cứ.” Hình Uy thầm thở dài, cô chủ làm vậy không phải là rõ ràng muốn chống đối với ông chủ sao: “Vậy chúng ta bây giờ có phải đến khách sạn không?” Bắc Minh Quân gật đầu: “Đúng, tôi rất muốn hỏi cô ấy tại sao muốn làm vậy. Trước đây tôi đã cảnh cáo cô ấy đừng qua lại với Đường Thiên Trạch nữa, nhưng cô ấy không nghe.” Cố Tịch Dao ngồi trên ghế dài trong phòng bảo vệ, cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt không kiên nhẫn. Từ khi cô tới đây, nói rõ mục đích của mình xong, người phụ trách bộ phận bảo vệ kêu cô đợi một chút, anh ta đi xin chỉ thị lãnh đạo. Nhưng người này đi hơn cả tiếng. Hơn nữa trong lúc đó cô cũng đã nhiều lần muốn đi tìm anh ta. Nhưng đều bị bảo vệ trực ban chặn lại. Không thể đợi lãng phí cả buổi sáng như vậy nữa, cô nói với bảo vệ đang trực ban: “Nếu anh còn không gọi người phụ trách của các anh ra, tôi sẽ đề nghị tòa án thi hành cưỡng chế với các anh.” Bảo vệ trực ban cũng rất khổ sở: “Luật sư Cố, chúng tôi làm việc ở đây là để kiếm miếng ăn thôi, lãnh đạo không có mặt cô cần gì làm khó chúng tôi chứ.” Chính vào lúc này, cửa phòng bảo vệ mở ra, chỉ thấy người phụ trách luôn biến mất tăm ban nãy từ ngoài bước vào. Cố Tịch Dao xụ mặt nhìn anh ta: “Thời gian anh xin chỉ thị thật dài nha, nếu ở đây không ai có thể làm chủ, có cần tôi gọi điện thoại cho ông chủ Bắc Minh Quân của các anh xin chỉ thị không.” “Chuyện này thì không cần, trực tiếp tìm tôi là được rồi.” Lời vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng bảo vệ lập tức giảm xuống vài độ, Cố Tịch Dao vốn là trong lòng còn có lửa giận, nhưng nghe thấy giọng nói này xong vẫn là cảm thấy khẽ run rẩy. Tên này kéo dài thời gian như vậy không phải là đi mời Bắc Minh Quân tới chứ… Cố Tịch Dao đang suy nghĩ, chỉ thấy một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, tiếp đó bóng dáng cao lớn của Bắc Minh Quân xuất hiện trước mặt cô. Phía sau anh là Hình Uy. Chính vào lúc Cố Tịch Dao muốn mở miệng thì đôi mắt Bắc Minh Quân lướt qua những người xung quanh. Hình Uy hiểu rõ ý ông chủ, xua tay với người phụ trách và bảo vệ trực ban trong phòng, ý bảo họ ra ngoài. Trợ lý ông chủ lên tiếng, đám người này còn đứng ngây ở đây làm gì, đều nhanh chóng đi ra. Hình Uy đóng cửa, trong phòng bảo vệ chỉ còn lại ba người. Bắc Minh Quân vươn tay kéo Cố Tịch Dao tới trước mặt mình, cúi đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái rõ ràng rất mềm yếu lại khiến anh tức giận này. “Những lời trước đây tôi nói với em sao em không nghe. Em có biết bây giờ mình đang giúp ai không.” Sức tay Bắc Minh Quân rất lớn, bóp cánh tay cô đau xót, khiến khuôn mặt xụ xuống của cô hiện chút đau đớn.