Chương 1680 “Được ạ, tới lúc đó mẹ cảm ơn thế nào con cũng không cản mẹ, được rồi, bây giờ mau ăn cơm đi.” Cố Tịch Dao đợi mẹ ăn xong lại cùng y tá đỡ bà lên xe lăn. Cô đẩy mẹ tới vườn hoa lầu dưới tản bộ. Lúc tản bộ, cô thực sự luôn muốn hỏi chuyện về bức hình, nhưng cô cuối cùng vẫn không mở miệng. Lục Lộ ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tràn đầy tâm sự của con gái: “Dao con đang nghĩ gì?” Bị mẹ hỏi, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là đẩy bà tới cạnh ghế đá: “Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ thu dọn đồ đạc vô ý nhìn thấy cái này.” Cô nói rồi bèn đưa tấm hình gia đình và tấm hình trong hộp thiếc cho bà. Lục Lộ nhận hình xem, tay khẽ run rẩy, bà thở dài một tiếng: “Dao con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Thực ra hôm qua bà kêu Cố Tịch Dao thu dọn nhà giúp bà, sau khi con gái đi rồi bà mới đột nhiên nhớ tới có lẽ chuyện của mình sẽ bại lộ. Quả nhiên, hôm nay con gái liền cầm hai tấm hình này tới hỏi mình. Hôm qua bà đã chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi. Cố Tịch Dao thấy giọng mẹ rất bình tĩnh, thế là cô cẩn thận chỉ vào tấm hình cả gia đình hỏi: “Mẹ, tấm hình này có phải là hình cả gia đình chúng ta không?” Vành mắt Lục Lộ có chút ẩm ướt, bà im lặng gật đầu, ngón tay già nua khẽ vuốt ve đứa bé trên hình: “Dao con biết không, đây là tấm hình đầu tiên của cả nhà chúng ta, cũng là tấm hình cuối cùng.” “Tấm hình cuối cùng?” Cố Tịch Dao cảm thấy có chút nghi hoặc, tiếp đó cô lấy khăn giấy đưa cho mẹ lau nước mắt. Dù Lục Lộ đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nhìn thấy tấm hình này, cảm xúc vẫn có chút dao động, bà bình tĩnh lại ngước mắt nhìn cô: “Tấm hình này chụp lúc con vừa qua trăm ngày.” Nói tới đây, bà lại chỉ người đàn ông tuấn tú bất phàm đó: “Đây chính là ba ruột con.” “Ba…” Cố Tịch Dao im lặng nói, từ này đối với cô mà nói thật sự rất xa lạ, hơn nữa dường như còn là ác mộng của cô. Cô từng gọi Cố Kiệt Đại là ba, hơn nữa còn gọi hai mươi mấy năm, nhưng kết quả thế nào chứ? Cô trở thành công cụ ông ta dùng để phát tài. Bây giờ, cô lại nghe thấy từ này trong miệng mẹ, Cố Tịch Dao thật sự không biết là vui hay buồn. “Mẹ, hôm qua lúc con giúp mẹ dọn nhà thì gặp được chủ nhà, con thấy hình như ông ấy rất thân với mẹ. Hơn nữa ông ấy còn nói chuyện về mẹ. Nhưng điều con không rõ là mẹ và ba rốt cuộc đã xuất hiện vấn đề gì mà chia tay?” Cố Tịch Dao cũng không che giấu, lặp lại với Lục Lộ lời chủ nhà nói với cô. Lục Lộ vừa khóc vừa nghe, đến cùng bà chậm rãi nói một câu: “Ông ấy nói không sai. Về phần tại sao mẹ và ba con chia tay, thực ra có nội tình khác.” Cố Tịch Dao lấy khăn giấy trong túi ra, khẽ lau sạch nước mắt đã chảy đầy trên mặt mẹ. Mẹ con liền tâm, thấy mẹ đau lòng như vậy, tim cô cũng như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt. Cô mím chặt môi, mắt cũng rưng rưng. Cô ngồi xổm xuống, tiếp đó ôm chặt hông Lục Lộ, nghiêng đầu gối lên chân bà.