Chương 1755 “Cục cưng nhỏ, cháu ở bên trong, không được lên tiếng nhé.” Lạc Kiều vẫn không quên dặn dò một câu. Sau đó cô nhẹ nhàng đóng tủ quần áo lại. Bắc Minh Quân bày ra dáng vẻ cấp trên đi kiểm tra, anh đều mở từng phòng ra xem. Phòng của Lạc Kiều là phòng cuối cùng cũng là phòng lớn nhất. “Ông chủ, không cần xem phòng cô ấy đâu, có lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi.” Hình Uy cũng không muốn quấy rầy Lạc Kiều nghỉ ngơi. Nhưng anh ta vừa nói xong thì nghe thấy phòng Lạc Kiều truyền đến tiếng tivi. *** “Xem ra hiện tại cô ta vẫn rất tỉnh táo.” Bắc Minh Quân hơi mỉm cười. Qua nhiều phòng như thế, Cố Tịch Dao không phát hiện bóng dáng của Cửu Cửu. Hiện tại cô bé chắc chắn ở trong phòng Lạc Kiều, có lẽ bởi vì Lạc Kiều cảm thấy quá nhàm chán nên tìm Cửu Cửu tới làm bạn. Cô nghe trong phòng truyền đến tiếng tivi thì trái tim đập thình thịch. “Có lẽ Lạc Kiều mở tivi nhưng đã ngủ rồi. Cô ấy thường xuyên như vậy.” Cố Tịch Dao vội vàng giải thích. Nhưng Cố Tịch Dao càng giải thích càng khiến Bắc Minh Quân cảm giác cô muốn che giấu gì đó. Tuy rằng anh không rõ rốt cuộc đó là gì, nhưng chắc chắn đó là thứ không muốn cho anh biết. Anh đứng ở cửa phòng Lạc Kiều, không định rời đi. Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có chút không ổn, làm gì có ai muốn tham quan phòng ngủ của chủ nhà chứ. “Quân, dì thấy chúng ta nên xuống lầu đi, dì hơi mệt.” Bà muốn dùng cớ này để mọi người cùng đi xuống. “Trình Trình, Dương Dương, hai đứa đưa bà nội xuống đi.” Tên Bắc Minh Quân lại nói con trai đưa bà Bắc Minh xuống. Xem ra anh rất quyết tâm. Cố Tịch Dao hơi chau mày, sau đó nói với hai đứa nhỏ: “Hai con đưa bà nội xuống đi, nhớ kỹ nhất định phải chăm sóc cho bà nội biết không. Ba mẹ gặp dì Lạc Kiều rồi xuống sau.” Trình Trình và Dương Dương gật đầu: “Bà nội, chúng ta xuống trước đi.” Cố Tịch Dao thấy mấy người Giang Tuệ Tâm đi rồi thì bất chấp gõ cửa phòng Lạc Kiều. Một lát sau, cửa mở ra. Lạc Kiều mặc đồ ngủ đứng ở cửa, cô quan sát Bắc Minh Quân từ trên xuống, tính tình của cô không tốt như Hình Uy hoặc là Cố Tịch Dao. “Không biết Bắc Minh Tổng đến chỗ tôi làm gì?” Cô khoanh tay trước ngực. Bắc Minh Quân hơi mỉm cười: “Cũng không có gì, Hình Uy lo lắng chỗ mấy người không an toàn, kiểm tra xem có tai hoạc ngầm gì hay không.” Lạc Kiều vẫn ngăn ở cửa, không định tránh ra: “Ồ? Không biết đây là ý của Bắc Minh Tổng hay là ý của anh ta?” Cô nói xong thì liếc Hình Uy một cái. Hình Uy giống như chuột thấy mèo, cơ thể lùi lại phái sau mấy bước. Ánh mắt Bắc Minh Quân nhìn trên bàn đối diện có hai phần đồ ăn vẫn bốc hơi trong phòng Lạc Kiều.