Chương 1783 Cô không muốn để cho ba nuôi cảm thấy thất vọng đối với Dư Như Khiết, không muốn tự tay phá nát hình tượng tốt đẹp của bà ở trong suy nghĩ của ba nuôi. Mạc Cẩm Thành nói: “Lần này chúng ta đến đây là định ở lại đây một đoạn thời gian, hơn nữa dì Như Khiết của con cũng có tâm nguyện.” … Cố Tịch Dao hơi bất ngờ nhìn Dư Như Khiết, thật ra thì cô cũng có thể đoán ra. Người đã đến tuổi này rồi, phương diện sinh hoạt không thiếu cái gì hết, nhưng mà đời sống tinh thần lại thiếu khuyết không ít thứ. Lúc Bắc Minh Quân còn nhỏ thì bà đã bỏ anh mà đi, bây giờ Bắc Minh Quân cũng đã có con, có sự nghiệp của riêng mình. Chuyện này đối với bà mà nói ít nhiều gì cũng có chút an ủi. Mạc Cẩm Thành chậm rãi nói: “Thật ra thì trong mấy năm gần đây, dì Như Khiết vẫn luôn mang theo tội lỗi đối với Bắc Minh Quân, bà ấy rất muốn có cơ hội để đền đáp cho nó. Với lại trừ chuyện đó ra, không phải lần trước bà ấy đã gặp Cửu Cửu rồi à, bà ấy còn muốn gặp thấy hai đứa bé khác nữa. Tịch Dao, không biết con có thể thỏa mãn tâm nguyện này của bà ấy được không?” Vào giờ phút này, tâm trạng của Cố Tịch Dao lại rất phức tạp, cô cúi đầu không nói một tiếng. “Tịch Dao.” Từ sau khi Dư Như Khiết gặp Cố Tịch Dao, bà vẫn cảm giác ra cô có chút không thích hợp. Cô không còn thân thiết với mình như lúc còn ở Sabah, mà lại có chút cảm giác đang cố gắng rời xa mình. Sau khi Cố Tịch Dao đấu tranh tư tưởng một phen, vẫn quyết định sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này ra, không bằng vẫn nên nói trước với bọn họ để có chỗ chuẩn bị tốt hơn. Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao cười nói với Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, con có thể tâm sự riêng với dì Như Khiết được không?” Đương nhiên là Mạc Cẩm Thành không biết cô đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa hình như là bởi vì ông nhìn thấy Cố Tịch Dao lại quá vui vẻ, không phát hiện ra cô có chuyện gì khác thường. “Ha ha, được rồi, ba trở về phòng trước nha, hai người cứ từ từ trò chuyện với nhau đi.” Mạc Cẩm Thành mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Cố Tịch Dao. Sau đó ông ta lại đi đến bên cạnh của Dư Như Khiết: “Như Khiết, em cũng đừng có trò chuyện với Tịch Dao quá muộn đó nha, ngày mai con bé còn phải đi làm nữa, anh nghe nói bây giờ con bé chính là luật sư, mấy ngày trước con bé còn thắng một vụ kiện nữa đó.” Mạc Cẩm Thành vừa nói đến chỗ này thì hơi dừng lại, ông cũng không muốn để Dư Như Khiết biết đơn kiện đó là Cố Tịch Dao đã thắng Bắc Minh Quân. Dư Như Khiết quay đầu mỉm cười nói: “Biết rồi, vì con gái nuôi có mặt ở đây, người làm ba nuôi như anh cũng mang theo ánh sáng ở trên mặt. Yên tâm đi, bọn em trò chuyện một hồi liền trở về thôi.” Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người lại rời đi. Cố Tịch Dao nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đi rồi, cô nhìn Dư Như Khiết. Từ khi Cố Tịch Dao đến đây, đến bây giờ cô vẫn còn chưa cẩn thận nhìn bà ấy. Chỉ nhìn thấy phần tóc mai ở hai bên có thêm mấy sợi tóc trắng, cả người cũng trông già dặn hơn so với lúc trước. Nhưng lúc cô nhìn thấy cặp mắt kia đang nhìn mình vẫn là vẻ hiền hòa và thoải mái y như cũ. “Tịch Dao, cháu sao vậy? Dì nhìn thấy kể từ khi cháu bước vào đây đến bây giờ vẻ mặt đều có chút hoảng hốt, có phải là thân thể không thoải mái hay không? Nếu không thì cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi, hôm nào đó chúng ta lại trò chuyện tiếp với nhau.” Biểu cảm của Dư Như Khiết vô cùng lo lắng.