Chương 1835 “Thật là cám ơn con đó.” Cố Tịch Dao trợn mắt với Dương Dương, đứa nhỏ này thật là, nói ít một câu sẽ bị câm chắc. Trình Trình cũng lặng lẽ dùng cùi chỏ huýt vào người Dương Dương. “Tịch Dao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lục Lộ sau khi nghe những lời của Dương Dương liền cảm thấy kỳ lạ. Quý Hân cười nhẹ: “Tất cả đều là chuyện của quá khứ, con cũng không muốn nhắc tới nữa, dù sao con có bọn nhỏ cũng tốt lắm rồi.” “Có gì mà tốt, làm mẹ đơn thân, không cần suy nghĩ, cũng biết có nhiều chuyện đáng lo.” Lục Lộ cũng đau lòng cho con gái của mình, dù sao bà cũng từng trải qua cuộc sống như vậy, tuy rằng thời gian không dài. . “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về chuyện của con, bây giờ con có hai người bạn tốt bên cạnh mình, ở với họ, con đỡ lo lắng. Còn Trình Trình thì ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Cố Tịch Dao cố gắng hết sức để cho mẹ thấy cuộc sống của mình, để bà không lo lắng cho mình nữa. “Haiz… Con gái lớn rồi, người làm mẹ này không thể quản nhiều chuyện như vậy nữa.” Lục Lộ khẽ nhướng mày, thở dài. Cố Tịch Dao vỗ nhẹ vào tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo, con bây giờ cũng đã trưởng thành, đã là bà mẹ hai con rồi. Con sẽ làm cho mình và các con hạnh phúc.” Dương Dương cũng vỗ nhẹ vào tay Lục Lộ như mẹ mình: “Bà ơi, đừng lo, con sẽ giới thiệu với mẹ một người phù hợp.” Lục Lộ buồn cười trước lời nói của Dương Dương: “ha ha, con còn có thể giới thiệu người cho mẹ con, bà thật sự là đánh giá thấp con rồi.” Dương Dương hất lên cái cằm nhỏ lên: “Còn không phải sao, người con quen biết bây giờ có giáo viên dạy thêm của con, còn chú xinh đẹp. Không phải soái ca thì là mỹ nam.” “Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bừa, thằng nhóc này cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng. Học hành chẳng ra sao, lại còn khoe mẽ trèo lên cây lấy diều cho người ta cơ, đến nỗi ngã đau cả chân.” Cố Tịch Dao căng mặt, bắt đầu vạch tội Dương Dương. “Đúng ha, lúc nãy thấy chúng nó vào đây mẹ đã cảm thấy Dương Dương có gì đó không đúng rồi, nhưng mải nói chuyện quá quên mất không hỏi chuyện này. Cháu ngoại cưng của bà bị thương không nặng lắm đúng không. Sau này cháu đừng nghịch ngợm như thế nữa nhé, phải biết cháu ngã một cái thôi là mẹ cháu khó chịu trong lòng thế nào đấy.” Cho dù chỉ mới gặp cháu ngoại lần đầu, nhưng cảm giác gần gũi, thân thuộc do cùng chung dòng máu vẫn lan tràn trong lòng Lục Lộ. Dương Dương cười hi hi xua xua tay: “Bà ngoại yên tâm, sau này cháu sẽ không như thế nữa ạ, cùng lắm thì lúc trèo cây sẽ kêu đàn em của cháu chuẩn bị sẵn cái đệm bên dưới. Với cả bà ngoại ơi, bây giờ thành tích học tập của cháu không tệ đâu, đứng trong top mười trong lớp đấy ạ.” “Ồ, Dương Dương lợi hại vậy cơ à.” Lục Lộ mỉm cười, bày ra vẻ mặt kinh ngạc. *** “Mẹ, đừng nghe nó nói. Thằng nhóc này cả ngày chẳng lo chính sự, chỉ toàn nghĩ mấy việc đâu đâu thôi. Chưa bao giờ cọi trọng việc học hết, nếu không phải ba nó tìm được gia sư cho nó, thì có khi đã đứng cuối lớp rồi ấy. Có điều Trình Trình thì lại khác, vào được lớp dành cho các thiếu niên thiên tài đấy ạ.” Cố Tịch Dao mỗi lần nhắc đến Dương Dương thì đều không nói được lời nào hay. Nhưng nói đến Trình Trình thì đều là bộ dạng tràn đầy tự hào, khen không dứt miệng. Trình Trình được mẹ khen đến có chút ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên. Nhưng Dương Dương thì lại ấm ức trong lòng, ở nhà mẹ quở trách cậu thế nào, thì vẫn nói cậu cũng được, thế mà ở trước mặt người khác thì lại nói cậu như thế, cậu có hơi không nhịn được rồi đấy.