Chương 1867 Bắc Minh Quân nhìn cô, sau đó từ từ nói: “Tôi cũng ở đây.” Cố Tịch Dao kinh ngạc trong lòng, tên này sẽ không nhận cơ hội mà lợi dụng chứ. Nhưng khiến cô cảm thấy bất ngờ là Bắc Minh Quân mặc lại áo vest của mình, sau đó tắt đèn đi. Anh ở trong khoảng tối rời khỏi căn phòng. Tay của Cố Tịch Dao siết chặt góc chăn, Cửu Cửu không có ngủ. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thật rồi. Cô nghe thấy một vài tiếng động bé bé cách đó không xa truyền đến, sau đó cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh. Chắc là Bắc Minh Quân đã tìm một chỗ để mình ngủ rồi. Thời gian dần trôi đi, cơn buồn ngủ lần nữa cuốn lấy Cố Tịch Dao, cuối cùng cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. “Ting ting tang tang…” Âm thanh ly đ ĩa va chạm giòn tan vang lên đã khiến Cố Tịch Dao tỉnh lại. Mở mắt ra, trong phòng đã là một khoảng sáng. Lúc này Bắc Minh Quân đang đẩy xe đồ ăn xuất hiện ở cửa phòng ngủ. *** “Vẫn may, tối qua em ngủ vẫn coi như yên tĩnh. Nếu không tôi chắc phải lấy cái gì đến nhét vào miệng của em mới được.” Lời của Bắc Minh Quân chắc chỉ là tiếng hét tối qua của cô. Cố Tịch Dao hiển nhiên có hơi ngại. “Còn động đậy được không? Mau dậy ăn sáng đi, chắc không muốn tôi đút em từng miếng đâu nhỉ.” Bắc Minh Quân đẩy xe đồ ăn sang một bên thì dừng lại, thuận tay cần một miếng bánh mì, dùng dao phết ít sốt lên, sau đó dùng đũa dắt một miếng rau và hai miếng thịt nguội để lên trên. Cuối cùng lại để một miếng bánh lên trên. Một chiếc sandwich đã làm xong, để vào trong một chiếc địa trống trong xe đồ ăn. Cố Tịch Dao vội xuống giường, lúc này mới phát hiện bộ sườn xám trên người mình không thấy đâu nữa, mà là bộ quần áo ngủ rất rộng. Mặt của cô không khỏi đỏ ửng, chắc không phải Bắc Minh Quân nhân lúc cô ngủ thay cho cô chứ. Nếu quần áo đã thay rồi, anh không có làm gì khác với cô chứ? “Em ở đó suy nghĩ linh tinh cái gì thế?” Bắc Minh Quân thấy bộ dạng này của Cố Tịch Dao, cơ bản đã đoán được chín phần mười. Anh vừa làm sandwich vừa nói: “Em đừng nghĩ mấy chuyện hay đó, quần áo của em là tôi gọi nhân viên phục vụ thay cho em. Đồ đã được cầm đi giặt sạch rồi.” Cố Tịch Dao liếc nhìn anh: “Rốt cuộc là ai nghĩ linh tinh còn chưa biết đâu. Quần áo không có, tôi lát nữa làm sao ra ngoài.” Khóe môi của Cố Tịch Dao cong lên, lộ ra nụ cười chế giễu, dừng lại động tác trong tay, sau một hồi đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Tôi thấy em cứ như thế đi ra cũng khá được.” “Cút!” Cố Tịch Dao lúc này không có tâm trạng giỡn với anh, xoay người đi vào phòng tắm. Theo thói quen, Cố Tịch Dao sau khi đóng cửa nhà tắm thì khóa trái cửa lại. Tên Bắc Minh Quân này tối qua không có lợi dụng lúc người ta nguy nan nhưng không có đại biểu bây giờ sẽ không làm như thế.