Chương 1913 Thế chẳng phải là tìm chết hay sao? Lâm Bối cầm điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm thử xem…Làm sao để phán đoán mang thai thời kỳ đầu? Rồi sau đó một cô gái sống hơn hai mươi năm như Lâm Bối, rốt cuộc cũng đã biết đến sự tồn tại của que thử thai. Mang thai mười mấy ngày rồi, dùng que thử thai cũng có thể kiểm tra được, không cần phải đến bệnh viện, bản thân mình cũng có thể giải quyết, vừa đơn giản lại vừa tiện. Lâm Bối ra ngoài, đi thẳng đến nhà thuốc, mua rất nhiều thuốc để giấu giếm, rồi sau đó mới len lén lấy vài que thử thai, bởi vì cô sợ kiểm tra một lần sẽ không chuẩn nên mới lấy nhiều que. Lâm Bối đeo khẩu trang và kính đen, cũng không có ai trong nhà thuốc nhận ra cô. Cô cầm que thử thai về nhà, lập tức kiểm tra ngay. Cô làm theo tất cả mọi thứ trong hướng dẫn sử dụng, rồi sau đó đặt que thử thai sang một bên, cô nhìn que thử thai ấy chăm chú, còn không chớp mắt lấy một lần, bây giờ Lâm Bối cảm thấy tim mình đập thình thịch, dường như cả trái tim muốn nhảy bật ra ngoài. Thực chất sự thay đổi của que thử thai không dài lắm, nhưng Lâm Bối lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, dường như cả thế kỷ đã trôi qua. Nhìn thấy màu sắc của que thử thai thay đổi, biến thành màu đỏ từng chút từng chút một, cơ thể Lâm Bối không khỏi run lẩy bẩy, gương mặt cô trắng bệch. Có lẽ không muốn tin tưởng, cũng không chịu bỏ cuộc, Lâm Bối khui hết mấy que thử thai mà mình đã mua ra, dùng tất cả để kiểm tra. Nhưng kết quả y hệt như nhau. Vào giây phút ấy, Lâm Bối chỉ cảm thấy người mình lạnh lẽo, dường như bị xối một gáo nước lạnh từ đầu đến chân giữa trời đông, độ ấm trên người tan biến cả, dường như máu trong cơ thể cũng đã bị rút cạn. Lâm Bối đứng đờ đẫn trong nhà vệ sinh, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại nổi, cô đứng lặng như thế suốt nửa tiếng đồng hồ. “Lâm Bối, con đang làm gì thế?” Mẹ Lâm Bối thấy cô trốn tránh trong nhà vệ sinh một hồi lâu không chịu ra, bà ấy cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng hơi lo lắng. “Không, không có gì.” Đột nhiên Lâm Bối choàng tỉnh, nét mặt cô thay đổi mấy lần, cô cầm mấy que thử thai lên trong vô thức, muốn ném vào trong thùng rác. Nhưng rồi cô lại thay đổi ý nghĩ, gói hết tất cả mọi thứ lại, nhét vào trong túi của mình. “Sao con vào đó lâu thế? Sao rồi?” Mẹ Lâm thấy sắc mặt Lâm Bối xanh mét, trong lòng bà ấy cảm thấy rất đỗi lo lắng. “Không có gì đâu à, chẳng qua là bụng con hơi khó chịu.” Lâm Bối cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình, cô cố gắng làm ra vẻ không sao cả. Nhưng rõ ràng cô không thể che giấu nổi sắc mặt xanh mét của mình. Mẹ Lâm vẫn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lâm Bối lại đi về phòng: “Mẹ, con không khỏe, muốn nghỉ ngơi.” Mẹ Lâm lại nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng, bà ấy biết mấy năm nay con gái của mình sống rất vất vả, con bé không những phải đề phòng âm mưu tính toán của Hoàng thất, còn phải gánh chịu rất nhiều áp lực khi đóng giả làm nam. Có phải ban đầu bà ấy làm vậy đã sai rồi hay không? Lâm Bối đi vào trong phòng, nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, bây giờ cô phải làm thế nào đây?” Lâm Bối không biết bây giờ mình nên làm gì mới được? Mà bây giờ cậu Đường, Đường Lăng vẫn còn chưa biết chuyện này.