Chương
Sau khi bữa cơm kết thúc chưa được hai phút, Bắc Minh Quân cầm áo khoác lên chuẩn bị đi ra ngoài với gương mặt khá nặng nề.
Hành động này của anh vô tình lại chọc giận ông Bắc Minh.
“Đứng lại! Con còn muốn đi đâu nữa?” Bắc Minh Chính lớn tiếng quát anh.
Bùi Huyền Kim đứng bên cạnh cũng có chút ngại ngùng.
Ánh mắt u ám của Bắc Minh Quân chưa từng nhìn cô.
Anh lạnh lùng trả lời ba anh: “Về nhà.”
“Thằng khốn! Đây không phải là nhà mày sao?” Bắc Minh Chính vừa nghe câu trả lời của anh liền nổi cơn giận tam bành.
Giang Tuệ Tâm liền vội vàng đi đến: “Chính, ông đừng có kích động có được không, cẩn thận huyết áp của ông.”
Vừa rồi không phải ông vẫn còn vui vẻ lắm sao, còn cười rất tươi nữa, sao Minh Quân vừa mới nói về thì ông lại không vui rồi.
Bắc Minh Quân liếc nhìn ba mình rồi lạnh lùng nói: “Ba muốn con về nhà ăn cơm, con đã ăn rồi, giờ ba còn muốn gì nữa?”
Bắc Minh Chính được Giang Tuệ Tâm trấn an mới bắt đầu dịu xuống bớt: “Con không thể ở lại đây với Huyền Kim sao? Dù sao thì đây cũng là nhà con mà!”
“Là nhà của ba!” Bắc Minh Quân vẫn trả lời với gương mặt lạnh lùng: “Không phải của con.”
Anh vừa dứt lời, lập tức Bắc Minh Chính nổi cơn tam bành, ông trừng mắt nhìn anh.
“Thằng nhãi ranh, mày nói cái gì! Có giỏi mày nói lại lần nữa, mày có phải đến cả ba mày cũng không muốn nhận rồi phải không?”
“Chính!” Giang Tuệ Tâm vội vàng lớn tiếng hét, rồi nhìn Bắc Minh Quân với ánh mắt khó xử: “Quân, con coi như dì xin con vậy, con nhường ba con chút đi, có được không?”
“Chết tiệt! Bà nói vậy là sao? Tôi cần thằng con bất hiếu nhường nhịn sao?”
Giang Tuệ Tâm không nhịn được thở dài, rồi quay đầu liếc nhìn ông: “Chính, ông bớt nói vài câu có được không? Hôm nay bên ngoài đã loạn như vậy rồi, tâm trạng của Quân không tốt thì cũng có thể thông cảm mà.”
Những gì bà nói không phải là không có lý.
Thằng hai và người phụ nữ đó dù gì cũng tình cảm mười năm trời, chia tay thì cũng khó tránh khỏi tâm trạng không tốt.
Nghĩ vậy, cơn giận của Bắc Minh Chính mới từ từ giảm xuống.
Bắc Minh Quân không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt anh càng khó chịu hơn, anh cầm áo khoác rồi đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại…
Anh bước đi mặc kệ ba anh ở sau lưng to tiếng hét như thế nào, cũng mặc kệ lời khuyên nhủ của Giang Tuệ Tâm, anh đều bỏ ngoài tai tất cả.
Sau khi ra đến cửa lớn, anh lên xe rồi cho xe lao đi…
Có lẽ, chỉ mình anh biết được: trong căn nhà Bắc Minh này, ngoài trừ người ba mà anh không bao giờ có thể nói chuyện được, và đứa con xa lạ, thì không còn lý do gì để giữ chân anh lại được…”
Chiếc xe bảy chỗ lao vút đi xuyên qua con hẻm nhỏ tối tăm.
Tiếng còi xe phách lối vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở cúi hẻm.