Chương 2029 Thành thiếu chủ hơi cúi đầu xuống, suy nghĩ, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài. Chỉ có điều đi được nửa đường thì anh ta lại dừng lại, trong mắt mang theo vài phần mong đợi: “Thành chủ, có phải ông đã biết cô cả nhà họ Đường đang muốn làm gì hay không?” Sở dĩ anh ta chủ động muốn đi theo tới đây không phải là vì nguyên nhân này sao? Nhưng bây giờ anh ta lại chưa hỏi được gì cả cũng chưa thăm dò được gì, không cam tâm, vô cùng không cam tâm! ! “Lúc cậu đối phó với cô ấy có đến hỏi qua tôi không?” Lần này Trương Minh Hoàng không hề nhìn anh ta mà lại nhìn bức chân dung trước mặt, lời này có chút kỳ quái, nhưng nếu như suy nghĩ tường tận thì lại có thể thấy rõ một tầng thâm ý khác. Thành thiếu chủ là người thông minh nên lập tức hiểu ra, bởi vì đã hiểu nên cảm thấy kinh ngạc, ý tứ của lão già này cũng quá rõ ràng rồi. Bây giờ vẫn chưa chứng minh được cô cả nhà họ Đường là con gái của ông ta mà ông ta đã che chở như vậy rồi? Nghiễm nhiên là lão già này đã coi cô cả nhà họ Đường là người của mình mà che chở! ! Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Thành thiếu chủ lại biết rõ, bây giờ ở trong lòng lão già kia chắc chắn cô cả nhà họ Đường đang xếp trước anh ta. Anh ta và lão già kia đã có ba mươi mấy năm tình cảm nhưng vẫn không thể sánh bằng một con nhóc mà ông ta chưa từng thấy mặt bao giờ. Chẳng lẽ con nhóc này có ba đầu sáu tay ư? Không được, anh ta nhất định phải gặp con nhóc này. Nhưng nhìn lão già bảo vệ con nhóc kia như thế, nếu như anh ta lại làm ra chuyện gì thì lão già có thể trực tiếp bổ anh ta ra không? Thành thiếu chủ không khỏi run rẩy một cái, anh ta cảm thấy là rất có thể. Thành thiếu chủ không còn dám hỏi nhiều, cũng không dám ở lại thêm nữa mà nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc Thành thiếu chủ ra khỏi phòng khuôn mặt trong nháy mắt lạnh xuống, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía Cường: “Đi thăm dò một chút xem ai làm?” “Thành thiếu chủ, cậu đang nói đến chuyện làm giám định cha con hôm nay à?” Cường đi theo bên người Thành thiếu đã lâu nên hiểu rất rõ suy nghĩ Thành thiếu chủ nhà mình. “Thành thiếu chủ, có lẽ Trình Nhu Nhu thật sự là con gái của Thành chủ đó, dù sao thì với tình huống hôm nay như vậy ai có thể làm giả được chứ? Lúc ấy Thành chủ còn tự mình ở đó nhìn chằm chằm, hơn nữa cũng lấy máu của Trình Nhu Nhu ở ngay trước mặt mọi người…” Cường cảm thấy khả năng việc này bị người khác động tay động chân cũng không lớn, dù sao trường hợp hôm nay cũng như vậy? Ai dám chứ? Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy. “Người phụ nữ kia là con gái của lão già ư? Nếu như lão già thừa nhận thì bổn thiếu chủ đây cũng nhất quyết không thừa nhận.” Giờ phút này trong mắt Thành thiếu chủ tràn đầy ý lạnh, anh ta cũng biết trong tình huống đó rất khó mà làm giả được. Anh ta không hiểu, vì sao trong hoàn cảnh đó lại phát hiện ra kết quả như vậy? Anh ta nghĩ mãi mà không rõ, nếu như thật sự có người động tay động chân thì động tay động chân ở khâu nào? Tình huống như vậy, động tay động chân ở khâu nào mà lại không bị Thành chủ phát hiện?