Chương 2062 “Hi, everybody….Bắc Minh Tam tôi quay lại rồi!” Sau đó là âm thanh vang dội, Bắc Minh Đông mặc một bộ trang phục đi biển nhiệt đới, đội một chiếc mũ rơm màu nâu, trên sống mũi còn có một chiếc kính mát gọng to. Từ lần trước bà ta và con trai chia tay mà không hề vui vẻ đến bây giờ, cũng đã mấy tháng. Trong khoảng thời gian này, Bắc Minh Đông không gọi cho bà ta lấy một cuộc điện thoại, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho bà ta. Giống như chuẩn bị muốn đoạn tuyệt tất cả với nhà Bắc Minh với người mẹ già là bà ta vậy. Cuộc sống về già không có con cái, khiến ngày nào Giang Tuệ Tâm cũng không có tâm trạng, khí sắc kém rất nhiều so với hồi đầu năm. *** Lúc Bắc Minh Đông đứng trước mặt Giang Tuệ Tâm, thật sự khiến bà ta cảm thấy có chút ngạc nhiên. Thậm chí bà ta còn cảm thấy điều này chẳng qua là hình ảnh không có thật ở trước mặt mình. Nhưng rất nhanh bà ta đã chắc chắn, người đứng trước mặt mình là con trai của mình. “Tên tiểu tử con còn biết quay về sao, mẹ còn tưởng con sau khi vứt mẹ ở rồi, cũng không quay về nữa.” Giang Tuệ Tâm nói đến đây, nước mắt cứ thế trào ra. Bắc Minh Đông ôm mẹ vào lòng: “Được rồi, được rồi, không phải con đã quay về rồi sao.” Đều nói sự thù hận của cha con không để qua đêm, mẹ con càng như vậy. Lúc đó, sau khi Bắc Minh Đông mang theo hành lý của mình rời khỏi nhà, không lâu sau anh ta bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình. Có lẽ mình không nên tùy hứng như vậy, không nên đối xử với mẹ như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà mẹ chỉ định, anh ta lại bắt đầu trở nên có chút do dự. Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định không tham gia vào chuyện của nhà họ Bắc Minh, nhưng mẹ lại không thể không quan tâm. Dù sao mình mới là đứa con trai mà bà đứt ruột đẻ ra. Bắc Minh Đông lấy một khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cho mẹ, sau đó kéo bà ngồi xuống sofa. Anh ta nhìn thấy trên mặt mẹ lại có thêm mấy vết nhăn, trong lòng cũng có chút khó chịu. “Chú ba!” Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên, Dương Dương từ trong phòng bếp chạy ra. Cậu bé vừa cầm cái bánh bao, ăn được một miếng, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Bắc Minh Đông. Vì vậy cầm bánh bao từ trong phòng ăn chạy ra. Sự xuất hiện của Dương Dương khiến Bắc Minh Đông cảm thấy có chút bất ngờ: “Cháu không đi học sao, ở nhà làm gì? Có phải là giả bệnh để trốn học không?” Dáng vẻ rất thích thú ban đầu của Dương Dương, bị Bắc Minh Đông nói lập tức xị mặt: “Chú ba, chú không thể tiến bộ một chút được sao, sao vẫn dùng ánh mắt cũ để nhìn cháu. Cháu không phải trốn học mà hôm qua cháu đã thi xong rồi.” “Ồ? Thi xong rồi. Vậy cháu thi được bao nhiêu điểm? Nếu như điểm thi cao, chú sẽ có phần thưởng lớn cho cháu.” Bắc Minh Đông nhìn dáng vẻ của Dương Dương, xem ra thi cũng không tồi. Nếu không, với tình khí của Bắc Minh Quân, hôm nay Dương Dương có thể vui vẻ chạy ra đây sao? Dương Dương xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt Bắc Minh Đông: “Chú ba, phần thưởng lớn của chú là gì? Có thể đừng là một tờ séc vô dụng không.”