Chương 2070 Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại Bắc Minh Quân, Hình Uy, còn có người phụ nữ đứng đối diện với anh. Hình Uy tháo vải đen che mặt của cô gái ra, sau đó rút chiếc khăn nhét trong miệng của cô ta ra. “Phỉ Nhi, không ngờ chúng ta sẽ gặp mặt ở đây, cô khiến tôi tìm cô thật vất vả.” Ánh mắt của Bắc Minh Quân trở nên hơi lạnh lẽo. Phỉ Nhi từ tối qua sau khi bị người lạ dẫn đi, trước mắt của cô ta từ đầu đến cuối là một mảnh tối đen. Trong mười mấy tiếng đồng hồ này cô ta đều trải qua trong sợ hãi. Sau khi trước mắt đột nhiên có ánh sáng, vẫn hơi không thích ứng được. Có điều sau khi cô ta nghe thấy giọng của Bắc Minh Quân, cô ta lập tức cảm thấy lần này thật sự xong rồi. “Á, Quân.” Cô ta kêu lên một tiếng, đó là vì trong lòng của cô ta quả thật có quỷ, thân thể càng run rẩy hơn. Bắc Minh Quân nhìn cô, mắt hơi nheo lại, anh thế nào cũng không ngờ, cô ta sẽ ở sau lưng mình làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nữa còn hại người anh thương yêu nhất. Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Phỉ Nhi, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm cô gái đang run rẩy này. Mà Phỉ Nhi cũng đã cảm thấy khí thế mạnh mẽ của Bắc Minh Quân, mang theo áp lực cho bản thân, hô hấp của cô ta trở nên rất rối loạn. Vừa rồi từ sau khi cô ta biết bản thân đã rơi vào trong tay của Bắc Minh Quân thì cảm thấy mình lần này xử lý không tốt thì thật sự xong rồi. Chỉ có điều cô ta không có ngờ mình cẩn thận như vậy, thế mà vẫn bị Bắc Minh Quân bắt được. Rốt cuộc là chi tiết nào xảy ra vấn đề? Chỉ là cô ta tuyệt đối cũng không ngờ rằng, người đưa cô ta đến tay của Bắc Minh Quân chính là Đường Thiên Trạch mà tối qua cô ta gặp! * Tối qua, Đường Thiên Trạch từ sau khi nhận được cuộc gọi của Phỉ Nhi thì đã quyết định phải xử lý cô ta rồi. Chỉ có điều anh ta biết Phỉ Nhi đột nhiên tìm mình là có mục đích gì. Hơn nữa anh ta cảm thấy nếu như bản thân tận tay xử lý Phỉ Nhi mà nói, đó cũng quá dễ dàng cho cô ta rồi, nghĩ đến người phụ nữ này nên phải chịu nhiều dày vò hơn. Cho nên anh ta đã gọi điện nặc danh cho Hình Uy, anh ta biết Bắc Minh Quân giờ cũng rất cấp thiết muốn lôi cô ta ra. *** Bắc Minh Quân xoay người trở lại ghế sô pha: “Thật ra tôi rất muốn nghe sau chuyện sau ngày ra tòa hôm đó, tại sao không từ mà biệt với tôi thế?” Biểu cảm của Phỉ Nhi vô cùng sợ hãi, nhưng cô lại muốn tiếp tục giấu. có lẽ Bắc Minh Quân chỉ là vì mình đột nhiên rời khỏi mà tức giận thôi, điều đó cũng không chừng. Rất nhanh, cô ta ổn định lại tâm thần, nhìn Bắc Minh Quân lại bày ra một bộ dạng đáng thương: “Quân, em rời khỏi anh đó cũng là vì tốt cho anh.” “Vì tốt cho tôi?” Bắc Minh Quân ngược lại cảm thấy có hơi bất ngờ. Anh bây giờ đã không muốn tin bất kỳ lời nói nào của Phỉ Nhi nữa, nhưng lại rất muốn nghe thử cô ta bây giờ còn có thể nói bao nhiêu lời là thật. Phỉ Nhi thấy thái độ của Bắc Minh hòa hoãn thì cảm thấy mình giống như có một chút hy vọng.