Chương 2076 Cố Tịch Dao vội vàng giúp Lý Thâm đỡ Lục Lộ lên trên giường, giúp bà ta đắp chăn. “Tịch Dao, để mẹ con nghỉ ngơi một lúc, chúng ta đi ra ngoài ngồi đi.” Lý Sâm vừa nói vừa đi ra ngoài cửa phòng bệnh. Cố Tịch Dao vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng Lục Lộ nói với Cố Tịch Dao: “Tịch Dao con và ba đi ra ngoài tâm sự đi.” Nếu mẹ nói như vậy, Cố Tịch Dao cũng chỉ có thể gật đầu: “Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con đi một chút rồi quay lại.” * Cố Tịch Dao đi theo Lý Thâm ra khỏi bệnh viện đến một quán cà phê gần đó. “Tịch Dao muốn uống gì?” Quán cà phê yên tĩnh, Lý Thâm và Cố Tịch Dao ngồi đối diện. Bên cạnh bọn họ là cửa kính gần đường đi. Từ lần trước Cố Tịch Dao nhìn thấy Lý Thâm đ ến bây giờ cũng được một đoạn thời gian, cô có vẻ không được tự nhiên nói: “Ông cứ gọi đi.” Lý Thâm gật đầu với người phục vụ nói: “Hai ly Cappuccino, cảm ơn.” “Tịch Dao, đầu tiên ba muốn xin lỗi con chuyện lần trước.” Cố Tịch Dao lắc đầu: “Được rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ. Mấy ngày này tôi không tới chăm sóc cho mẹ được, tôi còn phải cảm ơn ông đã đến thăm bà ấy mỗi ngày.” Trong lòng Lý Thâm có chút hụt hẫng, đau khổ cười: “Đó là việc ba nên làm. Ba nghe Lục Lộ nói hiện tại con đã làm mẹ rồi đúng không?” Cố Tịch Dao gật đầu: “Ba đứa nhỏ, hai nam một nữ.” “Của con với Bắc Minh Quân?” Cố Tịch Dao gật đầu. “Cậu ta có tốt với con không? Nghe nói hai người cũng chưa kết hôn. Một mình con nuôi mấy đứa nhỏ cũng rất khó khăn. Nếu con có cần gì thì cứ việc nói với ba.” Cố Tịch Dao cầm muỗng chậm rãi quấy ly cà phê: “Không cần, cuộc sống của tôi vẫn tốt.” Lý Thâm nhướng mày: “Tịch Dao, người làm ba này thật lòng muốn làm gì đó cho hai mẹ con.” “Tôi không cần ông làm gì cả. Mẹ tôi chịu đựng cuộc sống cực khổ hơn hai mươi năm. Nếu ông thật sự muốn tốt cho mẹ tôi, vậy thì ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn. Tôi thấy bà ấy vẫn còn tình cảm với ông, tuy rằng ông thương bà ấy sâu như thế.” Cố Tịch Dao nói thì cảm xúc có chút không khống chế được, trong lòng chua xót. Lý Thâm lập tức im lặng, trong lòng ông ta cũng rất khó chịu. Nhưng nỗi khổ của ông ta có thể nói với ai chứ? *** Cố Tịch Dao và Lý Thâm lần đầu tiên ngồi trong quán cà phê nói chuyện, cuối cùng hai người lại im lặng. Đối với Lý Thâm thì ông ta thấy được thái độ của con gái với mình, tuy rằng hiện tại bọn họ đã có chút dịu lại, nhưng lúc đối mặt vẫn có chút xấu hổ. Sao Cố Tịch Dao có thể không cảm thấy như thế, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa sổ của bọn họ. “Đệ tử của ông đến rồi.” Lý Thâm nhìn theo tầm mắt của Cố Tịch Dao, Đường Thiên Trạch đã xuống xe đi về phía quán cà phê của bọn họ. Đường Thiên Trạch nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hai người.