Chương 2096 Không phải vì điều gì khác, anh nhận ra một trong hai người đàn ông, chính là Đường Thiên Trạch. Mà một người khác, nhìn trông có hơi có tuổi, hơn nữa còn có nét quen thuộc, chỉ có điều nghĩ không ra đã gặp ở đâu rồi. Sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch khiến Bắc Minh Quân cảm thấy chuyện này hình như không phải đơn giản như vậy. Hơn nữa Cố Tịch Dao khi đối diện với hai người bọn họ, nhất là ông gì đó, không hề có biểu hiện xa lạ. Khi camera phát lại, còn nhìn rõ hai người này là Cố Tịch Dao gọi điện đến. Hơn nữa Đường Thiên Trạch còn đi theo đằng sau ông già đó, điều này nói rõ cái gì? Đường Thiên Trạch rất có khả năng chính là thủ hạ của người này. Nếu như là như thế… Bắc Minh Quân suy đoán đến đây, rất nhanh có thể cởi bỏ những nghi vấn ban đầu của anh rồi. Trước đây anh nghi ngờ Đường Thiên Trạch tiếp cận Cố Tịch Dao và tụi nhỏ, chẳng qua là vì làm miếng mồi để tìm cách trả thù anh. Bây giờ xem ra vẫn có một mục đích khác. Anh từ chỗ Dư Như Khiết biết được thân thế của Cố Tịch Dao, cũng biết cô có một người ba sau khi cô mất tích thì rời bỏ mẹ cô. Nhiệm vụ thật sự của Đường Thiên Trạch có lẽ chính là thay ông già này tìm lại con gái đã thất tán nhiều năm. Chỉ có điều là vì trùng hợp, Đường Thiên Trạch vốn dĩ muốn lợi dụng Cố Tịch Dao đối phó với mình, tuyệt đối không ngờ phát hiện thân thế của cô. *** Cuối cùng con át chủ bài trong tay Đường Thiên Trạch, có thể dùng uy hiếp anh đã trở nên vô dụng rồi. Đoạn video tiếp tục phát, anh nhìn thấy ảnh Cố Tịch Dao khuỵu trước thi thể của Lục Lộ đau thương mà khóc. Bắc Minh Quân mím chặt môi, cơ mặt hai bên lại trở nên căng cứng. Lúc đó Cố Tịch Dao bi thương như thế, sau khi mẹ cô qua đời lại trở nên bất lực như vậy. Đến cuối cùng, cuối cùng đến thời điểm mấu chốt. Sau khi Lục Lộ bị y tá đẩy đi, Cố Tịch Dao vốn muốn đuổi theo, nhưng bị Đường Thiên Trạch ngăn lại, hơn nữa hình như cô đau thương quá độ, lập tức ngất đi. Đường Thiên Trạch ôm cô lên, cùng ông già đó mau chóng rời khỏi phòng cấp cứu. Bây giờ xem ra, Cố Tịch Dao mất tích có khả năng liên quan đến Đường Thiên Trạch. “Các anh còn chưa camera giám sát nào gần phòng cấp cứu không, mau chóng lấy ra.” Cảm xúc của Bắc Minh Quân có hơi nôn nóng. Người của bệnh viện không dám chậm trễ, vội vàng chỉnh đến dự liệu của mấy camera xung quanh. Chỉ có điều khiến anh có hơi thất vọng là không có bất kỳ camera nào ghi được tuyến đường rời đi của bọn họ. * Bắc Minh Quân từ phòng giám sát đi ra, châm một điếu thuốc. Vừa nhíu mày hút thuốc, vừa mông lung đi trong bệnh viện. Không có khả năng ba người sống sờ sờ lại trống rỗng biến mất ở trong bệnh viện như vậy được.