Chương 2123 Bắc Minh Khởi Hiên cười nói: “Tịch Dao, em nói không sai, mục đích của anh đến đây chính là muốn mời em ăn một bữa cơm, cũng coi như là lời chúc mừng của anh đối với việc em đã thành công trở thành tổng giám đốc của Bắc Minh thị.” “Là tổng giám đốc tạm thời không phải là tổng giám đốc.” Cố Tịch Dao lập tức sửa lại, bởi vì chức vị này cũng không phải là mình muốn làm, mà là bị Bắc Minh Quân cứng rắn nhét vào. Bắc Minh Khởi Hiên cười cười nhìn biểu cảm nghiêm túc ở trên mặt của Cố Tịch Dao, sau đó lại làm một tư thế mời: “Vậy thì mời tổng giám đốc tạm thời đi dự tiệc với anh.” Cố Tịch Dao cảm thấy là mình cũng không thể bôi bác mặt mũi của Bắc Minh Khởi Hiên ở trước mặt của người khác. Dù sao thì cũng là người nhận ủy thác, trung thành làm việc, mặc kệ là như thế nào, trước khi Bắc Minh Quân quyết định chọn ai làm chức vụ tổng giám đốc này mình vẫn phải tiếp tục chống đỡ nó. “Nếu như anh đã tiếp đón nồng nhiệt, vậy thì em cũng nên đi một chuyến.” Sau khi Cố Tịch Dao đưa ra quyết định, lại nhìn Hình Uy một chút: “Anh cũng đi cùng với tôi luôn đi.” Hình Uy đương nhiên biết Bắc Minh Khởi Hiên làm như vậy chắc chắn là đang muốn lôi kéo Cố Tịch Dao. Chỉ có điều là bây giờ mình vẫn còn đang gánh vác trách nhiệm để việc hợp tác của tập đoàn GT với Bắc Minh thị có thể thuận lợi tiến triển, vẫn còn có rất nhiều công việc cần mình phải xử lý. Đây có thể coi là nỗ lực hết sức của mình để giải quyết những chuyện mình có thể giải quyết cho ông chủ và cô chủ. Về phần chút tâm tư của Bắc Minh Khởi Hiên, chắc là Cố Tịch Dao cũng biết rõ, cô sẽ luôn giữ vững lập trường của mình. … Cố Tịch Dao ngồi ở trên xe của Bắc Minh Khởi Hiên. Cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, mọi người đều đang vội vã ở bên ngoài. “Tịch Dao, thật ra thì anh vẫn luôn có một ý tưởng rất tốt, anh muốn tiếp tục phát triển tập đoàn Bắc Minh thị, đây cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh với tư cách là cháu cả của con cả nhà họ Bắc Minh.” Bắc Minh Khởi Hiên lái xe với niềm khao khát trên gương mặt. Cố Tịch Dao quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Thật ra thì suy nghĩ của anh với Bắc Minh Quân đều giống nhau, mục đích của các anh cũng giống nhau, nhưng mà tại sao lại phải đấu đá với nhau làm gì? Chẳng lẽ là anh không biết đạo lý “gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau” à?” “Sao anh có thể không hiểu đạo lý này được chứ, chỉ có điều là lúc đối mặt với vấn đề này, người đấu đá nhau không phải anh mà là chú ta. Chú ta đã từng vì để nắm giữ Bắc Minh thị mà không tiếc cướp đoạt tất cả cổ phần của ba anh, đồng thời cũng đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Bắc Minh, đối với việc này, không phải là em cũng là một người bị hại trong đó à.” Bắc Minh Khởi Hiên vừa nhắc đến chuyện này, lông mày của anh ta gần như đều muốn dựng đứng cả lên. Liên quan đến chuyện này, trong lòng của Cố Tịch Dao vẫn hiểu rất rõ ràng, cô đã từng cảm thấy vô cùng phản cảm đối với cách làm đó của Bắc Minh Quân. Nhưng mà đến sau này kể từ khi cô từ từ hiểu rõ Bắc Minh Quân hơn thì cô cảm thấy tạo thành tính tình như bây giờ của anh, nguyên nhân đa phần đều là do bóng ma tuổi thơ của anh đã gây ra. Chỉ có điều là đối với đoạn ký ức này, anh đã chôn giấu nó rất sâu trong nội tâm lạnh lẽo của mình. Mãi cho đến khi có một ngày tảng băng lạnh lẽo ở trong lòng của anh bắt đầu hòa tan. Dần dần anh đã bắt đầu không còn hận thù nhiều như vậy nữa, bắt đầu biết yêu, học quan tâm những người khác.