Chương
Mấy năm nay, anh luôn cực kỳ tiết chế, thế nhưng từ sau khi chạm vào người phụ nữ này đêm đó, đáng chết, anh lại mất kiềm chế vì cô hết lần này đến lần khác!
Thậm chí chỉ cần một ánh mắt của cô, một tiếng kêu vô tình của cô, đã có thể nhanh chóng khơi dậy khát vọng trong anh, hận không thể tách chân cô ra, đâm vào thật sâu, thật sâu…
Bắc Minh Quân thầm thở dài một hơi.
Duỗi tay ra, khẽ bóp trán.
Cố Tịch Dao nín thở chờ nửa ngày, sợ là anh sẽ nói ra đáp án phủ định.
Dù sao qua hai tiếng nữa, trời đã tối rồi.
“Tôi có thể phá lệ Cố thị vào vòng trong.”
Cuối cùng, anh vẫn lay động, Cô thở phào một hơi.
May mắn! May mắn!
Ít nhất cố gắng tối qua của cô cũng được chút báo đáp, ít nhất thân thể thấp kém này của cô, còn có thể khiến Bắc Minh Quân thay đổi quyết định.
Đáy lòng hơi cay đắng, cô không biết rốt cuộc nên vui hay nên buồn.
“Cảm ơn…” Cô khó khăn nói ra hai chữ, sau đó chỉnh trang lại, nhịn đau đớn trên người, chuẩn bị rời đi…
“Đáng chết, cô muốn đi đâu?” Giọng nói trầm lạnh của anh gọi cô lại.
Cô đứng ở cửa, sững sờ, quay đầu lại: “Không phải ba anh đuổi việc tôi rồi sao? Tôi không còn là thư ký của anh nữa, không có lý do gì để ở lại đây.”
Không biết vì sao, tự do mà cô hằng mong ước, vào lúc này lại trở thành chút không nỡ.
Trong lòng rối loạn, cô bỗng rùng mình, không lẽ nào là không nỡ rời xa tên đàn ông khốn khiếp này chứ?
Thoáng cái, cô ra sức lắc đầu, điên rồi à, Cố Tịch Dao?
Bắc Minh Quân nhíu chặt mày, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng dường như cực kỳ không vui: “Cố Tịch Dao, cô quên rồi sao? Đánh cược ngày, cô thua rồi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cả người cô chấn động, cười khổ: “Tôi cũng đã thực hiện dám chơi dám chịu, không phải sao?”
Để anh chơi đùa cả một đêm, vừa rồi còn bị anh chà đạp một hồi trên sofa, còn chưa đủ sao?
Anh cười giễu cợt, xoay người đứng dậy, đi tới trước mặt cô, hạ tầm mắt nhìn cô: “Cô cho rằng, thua cược là chuyện đơn giản thế sao?”
“Vậy còn muốn thế nào nữa?” Cô ngơ ngác, trừng mắt nhìn anh.
“Từ khi cô thua cược, cô có thể không làm thư ký của tôi nữa, nhưng nhất định phải là đồ chơi riêng của tôi!” Anh nhấn mạnh, không cho cô cơ hội phản bác.
“Đồ chơi riêng?” Cố Tịch Dao chấn động!
Dường như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân!
“Ừ hứ.” Anh hừ lạnh một tiếng, khóe môi vẽ ra một đường cong mê người: “Hơn nữa còn là loại suốt giờ gọi là phải đến ngay.”
“Suốt giờ gọi là phải đến ngay?” Sống lưng lạnh ngắt, Cố Tịch Dao nhớ lúc trước khi ông cụ Bắc Minh bảo cô đến làm thư ký thân cận của Bắc Minh Quân, cũng từng nói là suốt giờ gọi là phải đến ngay.