Chương 2147 Anna nhíu mày suy ngẫm những gì Lạc Kiều nói. Lời cô ta nói không hẳn là vô lý. Tuy Lạc Kiều không biết tình hình hiện tại của Bắc Minh Quân nhưng Anna thì biết. Nên thay Cố Tịch Dao tính toán cẩn thận về cuộc sống sau này. Đúng vào lúc này, họ nghe thấy tiếng ô tô mơ hồ vọng vào từ bên ngoài, Cố Tịch Dao đã quay lại, tinh thần mọi người đang ngồi đều chấn động. “Các con, mấy đứa không ai được kể chuyện vừa nãy cho mẹ các con biết nghe chưa, nhất định phải giữ bí mật. Còn nữa, Trình Trình và Dương Dương, hai đứa đừng treo cái mặt đấy lên. Nhất định phải tỏ ra như không có chuyện gì hết biết chưa.” Anna lập tức dặn dò ba đứa nhỏ mấy câu. Trình Trình, Dương Dương đều gật đầu lia lại. Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa. “Các con, mẹ đã về rồi.” Cố Tịch Dao bước vào, hô lên. Đây cũng chính là thời gian hạnh phúc nhất của cô ngày hôm nay. Ba đứa nhóc đều nhảy xuống ghế, chạy về phía phòng khách. Anna và Lạc Kiều nhìn nhau một cái, sau đó cô đỡ Lạc Kiều ra khỏi phòng ăn. “Mẹ, mẹ, ma ma…” Ba đứa nhóc giống như diễn viên nhí trời sinh, vây lấy Cố Tịch Dao vui sướng gọi. “Các cục cưng hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời dì Anna không?” Cô vừa nói vậy, vẻ vui sướng trên gương mặt ba đứa nhóc lập tức biến mất, bọn chúng nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu nói: “Bọn con rất ngoan.” “Ha ha, mấy đứa mà ngoan thì đúng là mặt trời mọc đằng tây. Không nói đến người khác, Dương Dương ở nhà chán có thể ngoan ngoãn được hay sao.” Cố Tịch Dao nói, cúi người ôm lấy Cửu Cửu. Dương Dương như bị bóc mẽ, cặp lông mày nhướng lên, sau đó bướng bỉnh lè lưỡi một cái. … Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương: “Biết ngay là con không chịu ngồi yên mà. Có phải đã gây phiền phức cho dì Anna rồi đúng không?” “Dương Dương rất ngoan, không gây phiền phức gì cho tôi cả. Có ba đứa nhỏ này căn nhà cũng trở nên đầy sức sống.” Vừa dứt lời, Anna đã đỡ Lạc Kiều bước tới. “Aiz, biết ngay cô sẽ nói đỡ cho nó. Vậy tôi mặc kệ nhé, nếu cô đã nói vậy thì có khổ có mệt tôi cũng không ra mặt giúp cô đâu.” Cố Tịch Dao cười nói. Lúc này, đằng sau cô, Hình Uy cũng đã bước tới. Anh ta vừa thấy Lạc Kiều cũng ở đây liền vội vã thả đống đồ trên tay xuống bước đến bên cạnh cô ta. “Anna, để tôi.” Nói xong anh vươn tay cẩn thận đỡ Lạc Kiều. “Chậc chậc chậc… Hai người đủ chưa hả, ngày nào cũng diễn đi diễn lại cảnh này trước mặt tôi và Anna. Có điều đã nói rồi, không phải tôi nói tốt cho Hình Uy đâu, chứ một ông chồng tốt như anh ấy, Kiều Kiều cô lãi to rồi đó.” Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu đi về phía phòng khách. Lạc Kiều cũng không chịu yếu thế nói: “Nguyên Nguyên, mấy lời hay đều bị cô cướp hết rồi. Nếu hai người ghen tỵ với chúng tôi thì nhanh tìm lấy một người đi, chồng ơi anh nói đúng không, nào, chúng ta hỏi thăm nhau một chút nào, ưm…” Nói xong cô ta chu miệng về phía Hình Uy. Hành động này khiến cho Hình Uy mặt đỏ bừng, hôn cũng không được mà không hôn cũng không được.