Chương 2155 Lý Thâm nói xong liền xoay người đi về phía cửa. Đường Thiên Trạch quay đầu nhìn Cố Tịch Dao, hơi nhíu mày và khẽ thở dài, sau đó đi theo Lý Thâm ra khỏi văn phòng. Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa, Hình Uy lại đi đến. Anh ta thấy dáng vẻ Lý Thâm có phần rất tức giận. Hơn nữa anh ta vẫn luôn canh ở ngoài cửa, ít nhiều cũng nghe được một chút về cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Anh ta không nhịn được mà toát mồ hôi thay cho Cố Tịch Dao. Anh ta không biết Lý Thâm sẽ áp dụng loại thủ đoạn nào, nhưng đã biết rõ thủ đoạn của Đường Thiên Trạch đê tiện tới mức nào. Anh ta có hơi căng thẳng nhìn Cố Tịch Dao: “Cô chủ, cô không sao chứ?” Vẻ mặt Cố Tịch Dao có chút nghiêm trọng. Lời Lý Thâm nói vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô. Cô nhìn Hình Uy, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.” * Lý Thâm dẫn theo Đường Thiên Trạch rời khỏi tòa nhà Bắc Minh thị. Đường Thiên Trạch lái xe rất ổn định. Anh ta cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt hết sức khó coi của Lý Thâm. “Sư phụ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có nên áp dụng hành động gì đối với Bắc Minh thị không? Bây giờ con còn chưa rút tài chính mà chúng ta đã cung cấp cho Bắc Minh Khởi Hiên về.” Lý Thâm suy nghĩ một lúc mới nói: “Con tạm thời đóng băng tài chính cung cấp cho Bắc Minh Khởi Hiên lại. Chờ xem quyết định tiếp theo của Nguyên. Đây cũng là một cơ hội cuối cùng cho con bé.” * Buổi trưa, Cố Tịch Dao đã xử lý xong mọi công việc trong tay. Cô đứng dậy, đi tới trước mặt Hình Uy: “Buổi chiều anh có chuyện gì cần làm không?” Hình Uy lắc đầu: “Không. Xin hỏi cô chủ có chuyện gì cần tôi làm à?” Cố Tịch Dao khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ chúng ta cần phải đi qua bệnh viện một chuyến.” “Đi bệnh viện sao?” “Đúng, không phải Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Khởi Hiên nói đang nằm viện vì bị bệnh sao? Chúng ta đi qua thăm bọn họ một chút.” Hình Uy khẽ gật đầu: “Được. Vậy cô chủ định bao giờ thì đi?” “Sau bữa trưa.” * Tại biệt thự của Bắc Minh Triều Lâm. Lúc này, Bắc Minh Triều Lâm đang ngồi trên sô pha với con trai Bắc Minh Khởi Hiên, nhàn rỗi xem ti vi. Lan Hồng đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn. Từ sau khi hai ba con bọn họ nói có bệnh cần tĩnh dưỡng, Lan Hồng cũng mượn cớ phải chăm sóc bọn họ để xin nghỉ. Cũng may chuyện phòng Tài vụ đều là vài chuyện lặt vặt, gần đây không có chuyện gì quan trọng cần bà ta phải tự mình xử lý. “Khởi Hiên, chúng ta đã xin nghỉ mấy ngày, có phải chúng ta cũng nên trở lại xem thử không?” Bắc Minh Triều Lâm có phần bất an hỏi con trai của mình.