Chương 2157 Cố Tịch Dao và Hình Uy ăn qua loa, sau đó ngồi xe của Hình Uy đi về phía bệnh viện. Dọc đường đi, bọn họ đều không nói gì. Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh, nhíu mày. Tâm trạng bây giờ của cô có chút loạn, cô không biết phải đối mặt với Bắc Minh Khởi Hiên thế nào, cô dường như có thể cảm nhận được Bắc Minh Khởi Hiên sẽ chế nhạo cô bất tài vô dụng. Khi cô vừa tiếp quản Bắc Minh thị, đã có một tai nạn xảy ra trước đó vài ngày, điều này quả thực không phải một dấu hiệu tốt. Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn phải đến gặp anh ta, không phải vì điều gì khác, vì Bắc Minh thị, vì Bắc Minh Quân đã dặn dò cô. Ít nhất là trong lúc cô tại nhiệm, Bắc Minh thị có thể bình an. *** Hình Uy lái xe đến trước hiên bệnh viện thì dừng hẳn. Cửa xe mở ra, Cố Tịch Dao bước xuống từ bên trong. Cô nhanh chóng bước vào sảnh bệnh viện, sau đó Hình Uy mang theo hai cái giỏ trái cây vội vã theo sau. Bọn họ dựa theo địa chỉ, tìm được phòng bệnh của hai cha con Bắc Minh Khởi Hiên và Bắc Minh Triều Lâm. Lúc bọn họ đứng ở cửa, Cố Tịch Dao có chút do dự. “Cô chủ, chúng ta phải đi vào thật sao?” Nỗi lo của Hình Uy dường như cũng giống nỗi lo của Cố Tịch Dao. Cố Tịch Dao đưa tay nhẹ nhàng cầm chốt cửa, cái gì cũng mặc kệ, có một số việc cuối cùng vẫn phải đối mặt. Cổ tay cô vừa thoáng dùng lực, mở cửa phòng bệnh ra. Chỉ thấy trong phòng bệnh, đặt hay chiếc giường bệnh song song với nhau. Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Khởi Hiên đang nằm ở bên trên. “Tịch Dao tới rồi sao.” Không có đợi Cố Tịch Dao mở miệng, Bắc Minh Triều Lâm nằm ở trên giường bệnh đã nói chuyện trước. Cố Tịch Dao đi vào, mỉm cười nói: “Ông nhìn tôi, mấy ngày nây bận rộn xử lý mọi chuyện, cũng không biết mọi người bị ốm. Hôm nay đặc biệt tới thăm, mọi người đừng trách nha!” Hình Uy nhanh chóng đặt hai giỏ hoa quả lên bàn ở đầu giường của bọn họ. “Tịch Dao, cô đến thăm chúng tôi là đã đủ thành ý rồi, sao còn để cô tốn kém chứ!” “Này, ngài Bắc Minh, nói thế nào thì ông cũng là tiền bối của tôi. Vãn bối đến thăm tiền bối sao có thể đến tay không chứ. Ông và Khởi Hiên là vì Bắc Minh thị mà bị bệnh. Tôi đến thăm hai người là bổn phận nên làm. Chỉ có điều đến vội vàng nên không chuẩn bị được nhiều, mong hai người thứ lỗi!” Cố Tịch Dao nói xong, lại nhìn trộm sang Bắc Minh Khởi Hiên đang nằm trên giường bệnh khác một cái. Chỉ thấy anh ta dựa lưng vào tường, mắt lim dim không nói một lời. Cố Tịch Dao biết, Bắc Minh Khởi Hiên có lẽ là đang tức giận mình, cho dù thế nào, nước đã đến chân, cũng thuận theo anh ta thôi. Cô đi đến bên giường Bắc Minh Triều Lâm, Hình Uy lập tức cầm một chiếc ghế đặt ở bên cạnh. “Ngài Bắc Minh, bệnh tình của ông thế nào?” Bắc Minh Triều Lâm mỉm cười nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt! Chỉ là mấy ngày trước, tôi và Khởi Hiên bận rộn công việc của tập đoàn. Cũng chỉ có thể trách sức khỏe của chúng tôi có hạn, cuối cùng vẫn bị bệnh ở chỗ này. Thế nào, Bắc Minh thị mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì lớn chứ?”