Chương 2248 Hơn nữa cố gắng giữ vững sự yên tĩnh trong quán bar, phòng ngừa bị người bên ngoài phát hiện trong này có gì không ổn. Đối với bố cục của quán bar này, Bắc Minh Quân đã sớm thuộc lòng. Khi bọn họ tiến lên một bước, trong đầu của anh đã vẽ ra được bản đồ. Bọn họ không đi mấy bước, ngừng lại ngay vị trí quầy bar. Ngay sau đó làm Bắc Minh Quân không ngờ là anh nghe thấy tiếng bàn ghế liên tục phát ra âm thanh “lách ca lách cách.” Cái đó và tình huống vừa rồi hoàn toàn khác biệt, vừa rồi là sợ bị người phát hiện, nhưng bây giờ lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Trừ cái đó ra, anh còn đột nhiên cảm thấy hai tay của mình đột nhiên nhẹ đi. Hẳn là đã được cởi trói. Bắc Minh Quân cũng không nghĩ nhiều, lập tức kéo thứ trùm trên đầu mình ra. Ngay lúc anh lấy ra, đã bị một luồng sáng mạnh bao phủ cả người. Bắc Minh Quân vẫn luôn ở trong bóng đêm nhất thời không thích ứng được, theo bản năng giơ tay lên che mắt lại. Anh không khỏi nhíu mày. Dưới tình huống như vậy, ngoài trừ ánh sáng trắng trước mặt xung quanh đều là tối đen. Sau khi anh hơi thích ứng lại rồi, anh lại nhìn về quán bar, rõ ràng không có ai ở đây, mà ngay cả hai người vừa rồi cũng biến mất. Bắc Minh Quân chậm rãi ra khỏi chùm tia sáng kia, bây giờ anh chỉ muốn tìm được Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chỉ là anh cảm thấy thật có chút kỳ lạ, vừa rồi tiếng bàn ghế di chuyển lộn xộn, có lẽ là hai người kia sau khi đắc thủ thì rời đi. Nhưng mà nếu như bọn họ là vì tiền bạc, sao sau khi khống chế mình lại không soát người, lấy tài vật của mình đi chứ? Bắc Minh Quân quan sát bốn phía, càng nhiều chuyện khiến anh khả nghi hiện ra ngay trước mắt. Làm anh cảm thấy kỳ lạ nhất là, sau tiếng bàn ghế lộn xộn kia, chúng nó ở trước mặt mình lại vô cùng chỉnh tề, làm xung quanh mình trống không. Đang lúc anh chuẩn bị rời đi tìm Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng “Bùm”, ngay sau đó giấy màu đủ màu sắc từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Cùng lúc đó, nhưng bóng đèn bình thường trong quán bar lập tức lập lòe âm nhạc sống động lại vang lên. Bắc Mình Quân lúc này cũng đã hiểu được có chuyện gì. Không chỉ như thế, qua ánh đèn lập lòe biến hóa, thấy ở trên tủ rượu của quán bar treo một bức tranh chứ: Nhiệt liệt hoan nghênh Bắc Minh Quân vô tội phóng thích. Anh nhìn đến đây, khẽ cau mày, thịt trên mặt còn hơi nhảy lên. Theo tiếng nhạc, một giọng nói vang lên: “Hoan nghênh Bắc Minh Quân trở về!” Đây là giọng của Sở Dung Triết, Bắc Minh Quân lập tức hiểu hết. Đồng thời với giọng nói đó, Sở Dung Triết cầm mic cùng với Bạch Điệp Quý cười hì hì đi ra từ sau cửa nhỏ ở quầy bar, trong tay bọn họ, một người một tay cầm cái bánh ngọt. Bắc Minh Quân trở mặt nhìn hai người đi đến trước mặt mình: “Sở Nhị, những chuyện này là chủ ý của cậu sao, Lão Bạch cậu thế mà đồng ý người này phá quán bar của mình như vậy sao? Xem ra mấy cậu cảm thấy mặt mũi tôi chưa xấu đủ đúng không?” Sở Dung Triết cười hì hì: “Bắc Minh Quân, cậu là người duy nhất trong ba người chúng ta từng ngồi tù, cậu trở về đương nhiên phải long trọng một chút, đây cũng không phải là chuyện thường xuyên có.”