Chương 2286 Cúp điện thoại, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc, cả hai ngồi ở trên ghế sofa, thăng trầm cả đời này đều sắp trải qua một lần. Mặc dù là đã tham dự vô số lần, cũng đã tưởng tượng nếu như đổi thành mình thì sẽ phải đối mặt như thế nào, nhưng mà suy nghĩ chung quy vẫn chỉ là suy nghĩ thôi, đến lúc hiện thực đặt ra trước mắt rồi, trái tim đã được chuẩn bị từ trước cũng không khỏi xúc động. Hơn nữa còn đau đớn hơn là trong tưởng tượng, quả thật có thể nói là đau liệt tâm liệt phế… … Sáng ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời vừa mới lộ ra tia sáng ở đường chân trời, cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi ở thành phố A. Trôi qua hơn sáu mươi ngày, rốt cuộc thành phố A cũng đã đón cơn mưa đầu tiên. Cơn mưa rào tí tách cuốn đi cái nóng tích tụ bao ngày qua, có những người sống trong thành phố bọn họ đều cảm thấy tâm trạng vui sướng. Nhưng mà đối với bọn người Cố Tịch Dao, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết thì lại có suy nghĩ khác. Một nhóm sáu người bọn họ, hai chiếc xe hơi, đầu xe đều có hoa trắng trông vô cùng trang trọng. Cố Tịch Dao lái xe chở theo bọn nhỏ dẫn đường ở phía trước, Trình Trình và Dương Dương ngồi ở ghế sau, Cửu Cửu ngồi ở chính giữa, bọn nhỏ cùng nhau cầm bức di ảnh của Lục Lộ. Trong bức ảnh đen trắng, trên gương mặt của bà lộ ra một nụ cười hiền hòa. Đang theo sát phía sau bọn họ là xe của Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết. Ở cửa biệt thự, Anna, Hình Uy, còn có Lạc Kiều ôm bé cưng vừa mới ra đời không bao lâu. “Tịch Dao, thật sự rất xin lỗi cậu, tớ không thể đi cùng mọi người được, đợi đến lúc bé con lớn lên một chút rồi thì bọn tớ nhất định sẽ đến viếng hoa cho dì. Mặc dù là thời gian dì với tớ tiếp xúc với nhau cũng không dài, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này, tớ cũng đã xem dì ấy như là mẹ của mình.” Cố Tịch Dao nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Cảm ơn các cậu, có bạn bè như là các cậu, mẹ tớ cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thay cho tớ.” Sau đó cô vẫy vẫy tay với bọn họ, xe chậm rãi khởi động. “Sao Quân vẫn còn chưa đến nữa vậy?” Dư Như Khiết ngồi ở trong xe, hiển nhiên có chút lo lắng, sáng ngày hôm nay bà đang muốn gọi điện hối thúc anh, chỉ có điều là đầu dây bên kia vẫn là âm thanh đối phương tắt máy. “Như Khiết, không cần phải lo lắng đâu, đương nhiên là trong lòng của Quân có tính toán rồi.” Mạc Cẩm Thành vừa lái xe vừa an ủi. Người đang cảm thấy lo lắng giống như Dư Như Khiết chính là Trình Trình đang ngồi trong xe dẫn đầu, trên đường đi cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu mong là ba của mình sẽ lái xe hòa vào đội ngũ của bọn họ ở một địa điểm nào đó. Nhưng mà cuối cùng, lúc đến nhà tang lễ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ba. Người đang chờ đợi không đến, người mọi người không hi vọng nhìn thấy đã xuất hiện ở nơi này từ sớm. Lúc xe của Cố Tịch Dao xuất hiện ở nhà tang lễ thì nhìn thấy hai người một già một trẻ đang đứng ở cửa ra vào. Chính là Lý Thâm và Đường Thiên Trạch. Cố Tịch Dao thấy là hai người bọn họ, lông mày không khỏi nhíu lại. Nhưng mà dù nói thế nào thì mẹ vẫn có lòng với Lý Thâm, huống hồ gì khoảng thời gian sau này vẫn là thời gian sống vui vẻ bên nhau. Ngược lại là hai người Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cũng không có phản ứng gì đối với việc Lý Thâm đ ến đây, chỉ có điều là lịch sự nắm tay giống như bạn bè lâu ngày gặp lại nhau.