Chương 2309 “Ờm…” Trình Trình và Dương Dương lúc này đều trầm mặc, cho dù Dương Dương không có phản bác, bởi vì quả thật trong khoảng thời gian này bọn họ gần như đều lăn lộn cùng ‘Bối Lạp’. Có khi bọn chúng ngủ trên sàn, ‘Bối Lạp’ sẽ bò đến. Cho dù khi ngủ trên giường, ‘Bối Lạp’ cũng sẽ thỉnh thoảng nhảy lên rúc vào bọn chúng. Những chuyện này đối với tụi nhỏ mà nói đều đã quen rồi. Bây giờ ba nói đến chuyện này, chắc sẽ không cho mật ngọt trước, sau đó hung hăng tát một cái chứ… Bắc Minh Quân liếc nhìn hai đứa trẻ: “Các con không trả lời, xem ra đây là thật rồi.” Trình Trình gật đầu: “Ba, chúng con biết sai rồi, nhưng đây cũng là vì chúng con thật sự có quan hệ rất tốt với ‘Bối Lạp’, cầu xin ba đừng làm khó ‘Bối Lạp’ có được không?” Bắc Minh Quân khẽ nhướng mày: “Trình, con đây là đang cầu tình cho nó?” *** Trình Trình gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ba, chúng con biết sai rồi.” Lúc này, Cố Tịch Dao cũng nói giúp con trai: “Anh còn gì nữa, ‘Bối Lạp’ mỗi ngày đều được tắm rửa, hơn nữa trước giờ chưa có dẫn nó ra ngoài, không có bẩn như lúc đó anh nghĩ đâu. Anh có phải tinh thần vừa tốt trở lại thì bắt đầu muốn dằn vặt người khác, nếu không trong lòng không thoải mái?” Bắc Minh Quân lườm Cố Tịch Dao: “Em quá chiều chúng nó rồi, chiều đến độ không biết đây là hại chúng nó. Em có biết trên người chó có bao nhiêu vi khuẩn và rận không. Rất nhiều chó dù mỗi ngày đều tắm rửa cũng không thể tắm sạch được. Thật là một chút kiến thức cũng không biết, may là mạng của tụi nhỏ cứng, nếu không cũng không biết làm sao sống đến bây giờ.” “Anh…” Cố Tịch Dao tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, chỉ vào Bắc Minh Quân vậy mà không biết nên nói gì tiếp theo. Bắc Minh Quân không có để ý đến cô, nói tiếp: “Sau này không cho phép các con tiếp tục như thế nữa, ba sẽ bảo Hình Uy mua một chiếc chuồng chó cho nó. Sau này nhất định tách người với chó ra có biết chưa?” “Ba, chúng con biết rồi. Nhất định nghe theo lời dạy bảo của ba, bảo đảm khi ngủ không cùng ‘Trái Banh’ lăn lộn cùng nhau nữa. Vậy chúng con ra ngoài chơi đây.” Dương Dương nói rồi, hân hoan muốn chạy ra ngoài. Chỉ có điều cậu nhóc vẫn bị ba đưa tay túm lại: “Cái gì gọi là ‘lăn lộn’. Không biết dùng từ thì đừng dùng loạn có biết không hả. Thật là không biết kỳ thi lần trước, con sao thi được chứ. Trình, sau này còn phải dạy em con nhiều hơn.” Trình Trình vội gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ dạy Dương Dương.” Thấy tụi nhỏ vui vẻ dẫn chó chạy ra ngoài chơi, Bắc Minh Quân lại đưa mắt nhìn sang Cố Tịch Dao. Cố Tịch Dao đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cơ thể của cô không khỏi hơi run, gần như mỗi một cơ thịt đều đang ở trạng thái căng cứng. “Em đây là làm cái gì, thế nào giống như bất cứ lúc nào cũng như gà chọi chuẩn bị chiến đấu thế.” Bắc Minh Quân thấy dáng vẻ này của cô, bỗng cảm thấy rất thú vị. Gà! Vậy mà anh ví cô như gà… đây thật sự khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi nóng đến phát sốt, cô mặc kệ cái gì là gà chọi. Thật sự hận không thể giơ tay tát mạnh một cái vào mặt tên khốn này. Nhưng lý trí lần nữa chiến thắng bản thân cô, bất luận là thực lực, hay phương diện khác, bản thân đều không phải đối thủ của người đàn ông ở đối diện. Nếu như dễ dàng động thủ, vậy sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào cảnh khó khăn. Cuối cùng, cô vẫn dùng một cách phản kích tương đối ‘phù hợp’: “Anh hôm nay nhìn trông rất khác thường, có phải đầu đã bị sốt đến hỏng rồi?”