Chương 2317 Tên Bắc Minh Quân này lại giở trò quỷ gì thế? Phản ứng đầu tiên trong đầu cô vậy mà không phải nên cảm thấy may mắn khi mình có thể ‘sống thoát khỏi miệng hổ’ sao? Cô vội vàng ngồi dậy, nhưng nhìn thấy trên ghế trước mặt, đã không còn ai nữa. Nhưng rất nhanh thì nghe thấy một tiếng bước chân từ một nơi chỗ trong phòng truyền đến. “Tôi tưởng em đã ngủ rồi. Không ngờ đang giả chết. Đây cũng không tính là một cách tránh né nguy hiểm cao minh đâu.” Lúc này, Bắc Minh Quân bê hai ly cà phê đang bốc khói nghi ngút lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô. Một ly để cho mình, một ly khác đưa đến trước mặt Cố Tịch Dao. Trong vị đắng mang theo mùi thơm của cà phê, lập tức khiến tinh thần của cô phấn chấn lên. “Cảm ơn.” Cô đưa tay nhận lấy. “Em rất ít khi dùng từ này với tôi.” Bắc Minh Quân lại ngồi lại vị trí của mình, ly cà phê trong tay đang bốc khói trắng nhè nhẹ. Ngửi mùi thơm tỏa ra từ cà phê, Cố Tịch Dao không phủ nhận, loại anh pha chế khác với bất cứ loại nào trên thị trường, còn mang lại mùi vị đặc trưng. “Yên tâm uống đi, tôi không có thêm thuốc gì vào trong đâu. Đương nhiên, nếu như em muốn, tôi có thể kêu Hình Uy lập tức cho người đưa đến một ít.” *** Thuốc, Cố Tịch Dao cảm thấy từ này quá rồi… Sắc mặt không khỏi hơi ửng đỏ. Đồ điên này càng lúc càng không đứng đắn rồi, lẽ nào là thái độ của mình có vấn đề khiến anh cảm thấy có thể được nước làm tới? “Em sẽ không thật sự cảm thấy tôi sẽ ở đây động tay động chân gì đó chứ?” Bắc Minh Quân nói rồi, đưa tay cầm chiếc ly trước mặt cô, uống một ngụm: “Như thế nào, bây giờ em có thể yên tâm rồi.” “Ai sẽ còn uống thứ anh đã uống.” Nói rồi, cô đẩy ly cà phê đó sang bên cạnh. Bắc Minh Quân nhận được sự từ chối dứt khoát như này cũng không có tức giận, có lẽ anh chỉ có thể khoan dung với cô như thế. Anh đổi hai ly cà phê cho nhau: “Ly này tôi còn chưa động vào.” Sau đó, hai người tự uống cà phê của mình, lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi. “Em sau nay định sắp xếp như thế nào?” Cố Tịch Dao sững người, anh đây là đang hỏi mình sao? Đương nhiên, nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Nhưng, anh không phải luôn thích ra lệnh sao, sao sẽ nghe suy nghĩ của mình chứ? “Sắp xếp?” Cô cầm chặt ly cà phê còn hơi ấm tự nói với mình. “Sắp xếp với ba đứa trẻ.” Bắc Minh Quân bổ sung một câu. Anh đây là đang thăm dò mình sao? Ba đứa trẻ này, Trình Trình và Dương Dương thật ra rất dễ xử lý, chỉ cần dựa vào thoả thuận trước đây là được rồi, nhưng Cửu Cửu… Cô bé vẫn còn nhỏ như thế, hơn nữa nhìn dáng vẻ dường như cảm giác của Bắc Minh Quân đối với Cửu Cửu không giống với Trình Trình và Dương Dương. Ít nhất không giống lần đầu biết còn có sự tồn tại của Dương Dương. Giữ lại ở bên cạnh mình? Vậy dường như có hơi khát vọng. Để Bắc Minh Quân dẫn đi? Cô lại cảm thấy rất không nỡ. Dẫn Dương Dương còn dễ nói, con trai mà, va chạm, vấp ngã đánh cũng không sao. Nhưng cô bé như Cửu Cửu không giống thế, cô bé cần được cưng chiều, cần mỗi buổi tối ngủ có người ở bên cô bé, còn phải kể chuyện cho cô bé đến khi cô bé ngủ.