Chương
Anh tìm một chỗ ít người trên bờ biển rồi bắt đầu dựng lều.
Cố Tịch Dao đi theo sau, cô đội một chiếc mũ che nắng, để lộ ra chùm tóc đuôi ngựa sau đầu, nhìn cứ thanh thuần như một sinh viên đại học.
Cô nhìn Bắc Minh Quân mở ghế nằm ra rồi đặt vào dưới lều, sau đó thân hình cao lớn của anh nằm nghiêng xuống đó, còn cô thì cứ mở to hai mắt mà nhìn.
“Bắc Minh Quân, hiếm có cơ hội đến biển Địa Trung Hải, không phải anh chỉ muốn phơi nắng chứ?”
Đôi mắt sau cặp kính râm của anh liếc nhìn cô một cái, lúc này giọng nói trầm thấp mới vang lên: “Cô có thể đi bơi, nhưng đừng bơi vào chỗ sâu quá.”
Sau đó anh liền cầm bản vẽ điện tử lên, lấy bút cảm ứng ra rồi nhàn nhã vẽ tranh.
Anh là một kiến trúc sư lỗi lạc, kỹ năng vẽ tranh của anh không hề thua kém họa sĩ.
Cố Tịch Dao cau mày, cứ như cô đã quen với việc cái tên này có hai nhân cách, ban ngày là quân tử, nhưng đến đêm lại là một tên quỷ háo sắc.
Cô vội vàng nói một câu: “Anh đúng là không hiểu phong tình.”
Cô muốn ngụ ý rằng người đàn ông này khó tránh có hơi lạnh lùng quá mức rồi.
Ở trước mặt là bao nhiêu mỹ nữ Tây Ban Nha bốc lửa như vậy mà lại còn nhàn hạ thoải mái ngồi đây vẽ tranh?
Anh có phải là đàn ông không thế?
Emmm… nhưng mà anh đã chứng minh điều này với cô từ lâu rồi, còn không chỉ chứng minh mỗi một lần.
Dường như chỗ kín đáo đó của cô vẫn còn lưu lại sự đau đớn vì hình phạt của anh tối qua.
Cô bực mình phồng mang trợn má, sau đó vứt mũ và túi xuống, thích thú chạy nhanh xuống biển.
…
Thân hình của Cố Tịch Dao vừa được ngâm vào biển thì làn nước mát mẻ nhưng không quá lạnh lướt qua người cô, wow, thoải mái quá.
Nếu như hai cục cưng cũng ở đây thì tốt rồi.
Dương Dương thích nhất là nghịch nước với cô, còn Trình Trình thì sao nhỉ?
Đột nhiên cô thấy mình hiểu Trình Trình ít quá, trong lòng cô thấy khó chịu.
Cô chợt chuyển ánh mắt, oán trách liếc nhìn người đàn ông ác ôn đang vẽ tranh ở trên bãi cát phía xa kia.
Anh bực mình hừ một tiếng rồi lại cúi xuống tiếp tục vẽ tranh.
Mái tóc vẫn còn ướt nhẹp rũ nước, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ vẻ lạnh lùng trầm ngâm.
Cố Tịch Dao ấm ức bĩu môi rồi cầm lấy khăn, lần này… cô thừa nhận cô đã lơ là rồi.
Cô cứ bơi như vậy rồi không biết sao lại bơi vào chỗ biển sâu, nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời thì cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Cô chớp chớp đôi mắt đen láy của mình, đôi mắt như hồ nước sâu đó dường như sắp bị ngập: “Bắc Minh Quân…”
Anh vẫn lạnh lùng không đáp lại cô.
“Quân…” Cô e dè gọi khẽ một tiếng.
Anh vẫn không nhúc nhích.