Chương
Tô Ánh Uyển mỉm cười, vẫn là nhạt nhẽo như vậy: “Người giúp việc ấy bảo trong nhà đột nhiên có chút việc gấp nên em đã cho nghỉ bảo đi về nhà rồi, Quân à anh yên tâm, có em đây thì Trình Trình vẫn ổn thôi.”
Đối với Bắc Minh Quân, Tô Ánh Uyển vẫn trước sau như một.
Cô ta vẫn luôn biết anh kiệm lời, tính cách lãnh đạm, chỉ có lúc nhắc đến con trai thì trên mi tâm anh mới có chút cảm xúc.
năm trước, khi cô ta được biết Bắc Minh Quân cần một người thừa kế thì cô ta thật sự nghĩ rằng anh sẽ để cho cô sinh con.
Nhưng mà không ngờ bà chủ nhà họ Bắc Minh lại tìm một người phụ nữ xa lạ mang thai hộ.
Còn Bắc Minh Quân lại có thể đồng ý!
năm qua, con trai của Bắc Minh Quân trước sau vẫn là một thứ gì đó đâm vào tim cô ta.
Cho đến đoạn thời gian trước Bắc Minh Quân ầm ỹ muốn chia tay thì cô ta lao lâm lao lực nhất định phải thay đổi kế sách.
“Hình Uy, đi gọi nó dậy.” Bắc Minh Quân thấp giọng bảo một câu, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm đi mấy độ.
Nhưng Tô Ánh Uyển lại vội vàng đứng dậy chặn ở bên cạnh Hình Uy rồi lắc đầu: “Quân, hay là để em đi đi, dù sao Trình Trình vẫn còn là một đứa trẻ.”
Bắc Minh Quân buồn bực không lên tiếng, Tô Ánh Uyển hiểu quá rõ tính cách của anh, đây là biểu cảm ngầm thừa nhận của anh.
Ngay sau đó cô ta liền vội vã quay người và đi vào phòng…
Hình Uy nhìn theo bóng lưng của Tô Ánh Uyển, ông bất giác nhíu mày, không biết vì sao mười năm nay ông đã quen việc cô Tô dịu dàng thành thục, chu đáo khéo léo, thậm chí nghĩ rằng chỉ có người phụ nữ khí chất hơn người như cô Tô đây mới xứng với chủ của ông.
Nhưng mà sau khi gặp Cố Tịch Dao, Hình Uy nhớ lại lúc trước ở sân bay, khuôn mặt mộc lạnh lùng đó của cô Cố, còn có sự cau có của cậu chủ, ông ta lại thấy rằng, có lẽ người phụ nữ như cô Cố mới có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu chủ hay sao đó?
“Cậu chủ, hay là sai người đưa cậu chủ nhỏ Trình Trình về nhà họ Bắc Minh đi? Hơn nữa bây giờ cô Tô cũng về rồi, cậu chủ nhỏ Trình Trình ở đây e là cũng không tiện lắm…”
Ánh mắt của Bắc Minh Quân trở nên lạnh lùng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng làm người khác cảm thấy rụt rè: “Hình Uy, ông nói vậy là vì một người phụ nữ mà đá con trai tôi đi sao?”
Hình Uy hoảng hốt: “Tôi không dám…”
Đột nhiên trong phòng truyền đến một giọng nói của trẻ con cực kì mất kiên nhẫn: “Bỏ tôi ra, cô đúng là cái đồ hồ ly tinh, cút đi cho tôi…”
Sau đó lại có âm thanh sột soạt rồi nghe giọng nói ấm ức của Tô Ánh Uyển vang lên: “Trình Trình ngoan, cô Sunny biết là đã làm con tỉnh giấc, con nhất định sẽ không vui, nhưng mà ba con về rồi đấy…”
“Ông ta về thì về chứ, liên quan gì đến tôi! Cô cút ra ngoài cho tôi, mùi nước hoa trên người cô sắp làm tôi ngạt chết rồi…”
“Trình Trình không được vô lễ với ba nhé, ngoan nào, đến đây, cô Sunny bế con dậy…”
“Trời ơi cô cút ra đi, không phải tối qua tôi đã nói rồi hả, cô cút đi đừng đến làm phiền tôi nữa, sao cô còn ở đây, cô là âm hồn bất tán à? Đúng là bà cô phiền phức!!!”
“Trình Trình…con làm vậy cô đau lòng lắm đấy…”
…
Đột nhiên ở cửa có một cơn gió lạnh lướt qua.