Chương
“Hừ! Ba đánh con, tại sao con phải gọi ba là ba?”
Cậu nhóc nào đó lại gắp đũa mì cho vào miệng, trên khuôn mặt nhỏ cũng vì cay mà lộ ra tầng mồ hôi mỏng.
“Đánh con, là để con biết, là người kế thừa tương lai của nhà Bắc Minh, cần có sự bình tĩnh và tố chất của người kế thừa! La hét om sòm còn ra thể thống gì?”
“…Con mới năm tuổi! Con không cần thể thống, con cần một thùng!” Cậu nhóc nào đó nhìn chằm chằm bát mì, huhu, bị ông ba phiền phức gắp đi một đũa to, cậu còn phải muốn một thùng!
“Vậy ai cho phép con không lễ phép như vậy, gọi người ta là hồ ly tinh?” Trọng điểm của tên đàn ông nào đó khiến cậu nhóc nào đó không hiểu.
“Người phụ nữ bám lấy ba ngoại trừ mẹ đều gọi là hồ ly tinh!”
“Bắc Minh Tư Trình! Con là con trai ba, cho dù ba ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, đều không phải chuyện con có thể can thiệp! Hiểu không?” Lúc tên đàn ông nào đó nói câu này, mày cau chặt lại, như mơ hồ nói về quá khứ của mình.
Tuy nhiên, cậu nhóc mới năm tuổi, cho nên: “Không hiểu!”
Ánh mắt tên đàn ông nào đó phun ra lửa, anh điên rồi mới giảng đạo lý với một đứa bé năm tuổi: “Con không có mẹ! Cho nên hồ ly tinh cũng không thành lập!”
“Con có mẹ!” Cậu nhóc nào đó không cam lòng yếu thế hét lên.
Sau đó cầm bát mì, ăn xì xụp.
Mặt tên đàn ông nào đó mây đen bao phủ, vấn đề này anh không muốn thảo luận với con trai nữa.
Không lên tiếng, cũng vùi đầu ăn mì.
Cho nên, lần đầu tiên hai ba con cùng ăn mì, lại là hình ảnh quỷ dị như vậy.
Hình Uy đứng ở một bên, đổ mồ hôi lạnh. Còn may, hai ba con này không ra tay ẩu đả.
Mà Tô Ánh Uyển, rốt cuộc rời đi lúc nào, không ai quan tâm.
Chỉ là, trên bàn trà lặng lẽ đặt chùm chìa khóa.
Đêm Cố Tịch Dao xuống máy bay, lại đến trường trẻ con Tinh Tinh, đón Trình Trình về nhà.
Hai mẹ con mấy ngày không gặp, vô cùng nhớ nhung.
“Mẹ, suốt mấy ngày mẹ đi nước ngoài, Dương Dương toàn là gọi điện thoại đến tìm con.” Trên gương mặt bình tĩnh của Trình Trình có loé qua một tia lo lắng.
“Con lo lắng cho nó à?” Cố Tịch Dao vừa nhìn là đã thấu suy nghĩ của con trai, tuy trên miệng Trình Trình nói phiền, nhưng nội tâm lại rất quan tâm đến Dương Dương.
Trình Trình mím môi, biểu cảm này giống hệt như Bắc Minh Quân.
“Không biết em ấy bị ba nhốt ở đâu rồi, em ấy nói là một cái nhà rất là đẹp, sau đó cả ngày bị khoá lại không cho ra khỏi cửa…” Ánh mắt Trình Trình trở nên ảm đảm: “Con có thể hiểu cái cảm giác bị nhốt lại đó, không có tự do, không có yêu thương, giống như là bị toàn thế giới bỏ rơi vậy, không có một chút cảm giác an toàn, Dương Dương nhất định là không vui.”
Trái tim Cố Tịch Dao chợt run lên, dấy lên một sự chua xót.
Ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Trình Trình: “Ừm, mẹ cũng rất lo cho nó…”
Mấy ngày nay ở Barcelona, cô còn nhớ rõ mồn một.
Được Bắc Minh Quân cứu qua, cảm động qua, động lòng qua, nhưng cũng đau lòng qua. Ký ức của mỗi một ngày đều hiện lên trong đầu giống như là một bộ phim điện ảnh vậy.
Không biết từ khi nào, mà cảm giác của cô đối với anh, dần dần thay đổi rồi.
Thậm chí sẽ vì một ánh mắt, một sắc mặt, một câu nói của anh mà khiến cho cảm xúc nhấp nhô, ưu thương vui vẻ.