Chương
Trình Trình nhướng nhướng mày nghiêm túc suy nghĩ sau đó trên gương mặt hiện lên vẻ hiểu rõ, vô cùng nhu thuận nhìn thoáng qua Giang Tuệ Tâm đang ngồi bên cạnh: “Vậy mối tình đầu của cháu chính là bà nội.”
“Phốc…” Bắc Minh Đông hoa lệ phun ra một ngụm rượu kia.
“Đông Đông! Con xem lại con một chút đi, cũng không sợ dạy hư đứa nhỏ à!” Giang Tuệ Tâm trách cứ con trai một tiếng sau đó dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Trình Trình ngoan, bà nội rất vui vì là người phụ nữ đầu tiên mà Trình Trình thích nhưng bà nội không phải là mối tình đầu của Trình Trình đâu.”
Bắc Minh Đông ho hai tiếng, vội vàng lau đi khóe miệng: “Trình Trình ngoan của chú, mối tình đầu giống như bác trai cả và bác dâu cả của cháu, anh Khởi Hiên của cháu và bạn gái anh ấy, lớn lên rồi cháu sẽ hiểu.”
Trình Trình chớp chớp đôi mắt, cái hiểu cái không gật đầu: “Mối tình đầu của bác trai cả là bác dâu cả sinh ra anh Khởi Hiên, vậy chị Cố là mối tình đầu của anh Khởi Hiên có thể lại sinh ra em bé hay không?”
Trong đôi mắt đen tinh khiết của Trình Trình phải gọi là vô cùng ngây thơ hồn nhiên… Nhưng thực chất ánh mắt của cậu lóe lên, gần như tất cả mọi người đều không hề phát hiện ra cậu nói là ‘Lại’ sinh em bé!
Một miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng Bắc Minh Đông! Còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Bắc Minh Quân ngồi bên cạnh,
Bang…
Đem chén rượu đặt mạnh xuống bàn khiến rượu trong chén rượu lắc lư hai cái tràn ra ngoài.
Ngay sau đó là một giọng nói lạnh như băng vang lên…
“Bắc Minh Tư Trình, không ai dạy con ăn cơm không được nói chuyện à!”
Một câu lạnh buốt này khiến bầu không khí lập tức đóng băng lại!
Trái tim Cố Tịch Dao run lên.
Lửa giận mà cô nhịn ở trong lòng bởi vì câu nói trách móc con trai của Bắc Minh Quân này mà bạo phát ra tất cả!
Cô cắn răng vang lên tiếng ken két nhưng lại ngại người nhà họ Bắc Minh ở đây nhiều như vậy nên đành phải giả vờ mỉm cười nói…
“Tôi thấy không phải do Trình Trình không được ai dạy dỗ mà là do cậu bé có một người ba lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, dối trá âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt như vậy cho nên mới không ai dám dạy đấy?”
Hít…
Liên tiếp vang lên vài tiếng hít không khí.
Gần như mọi người trên bàn cơm đều không ngờ Cố Tịch Dao vậy mà lại nói thẳng ra ngay trước mặt Bắc Minh Quân như vậy!
Thái dương Bắc Minh Đông toát ra mồ hôi lạnh liều mạng nháy mắt với Cố Tịch Dao ám chỉ cô đừng nhổ lông ngoài miệng lão hổ nữa.
Quả nhiên sắc mặt Bắc Minh Quân liền âm trầm xuống, lập tức bao trùm một tầng băng lạnh ngàn năm! Ánh mắt sắc bén kia giống như con dao băng lạnh thấu xương!
“Ồ? Tôi lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, dối trá âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt à?” Bắc Minh Quân nhàn nhạt nói giống như lướt qua một cơn gió xuân mềm mại nhưng người nào quen biết anh đều biết rằng anh càng nhu hòa thì lại càng nguy hiểm!” Ý của cô Cố là người như tôi không xứng làm ba của con trai tôi rồi?”
Cố Tịch Dao trừng mắt mãnh liệt liếc anh một cái tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc trước cô có thể lấy đại cục làm trọng mà nhẫn nhịn nhưng mà bảo cô trơ mắt nhìn con trai bị anh bắt nạt thì cô không nhịn được cơn giận này!