Chương
Người khác có thể không hiểu, nhưng ông cụ biết rõ nỗi hận trong lòng của thằng hai. Giống như trong mắt của thằng hai không dung nổi một hạt cát, cổ phần đối với anh mà nói không phải thứ quan trọng. Đả kích nhà thằng cả mới là mục đích thực sự của anh!
Mà anh làm như vậy, không phải muốn hủy đi hạnh phúc của Khởi Hiên sao!
“Sao hả, ba không nỡ?” Bắc Minh Quân nhìn biểu cảm ngưng trọng của ông cụ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Quyền lựa chọn ở trên tay họ, nếu ba không nỡ, ba lấy thay Bắc Minh Khởi Hiên đi! Dù sao ba cưới thêm lần nữa, lấy nhiều thêm một Bùi Huyền Nhi cũng không sao cả!”
Ánh mắt đó giống như đang trêu tức ông cụ, bất luận ông ta giả vờ lạnh nhạt với Khởi Hiên như nào, đều không thoát được mắt của Bắc Minh Quân! Ông cụ có điều sợ hãi anh trả thù anh cả, mà tức giận với Khởi Hiên, mới cố tình đối xử lạnh lùng với Khởi Hiên mà thôi!
Ông cụ tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng: “Thằng ranh, con định làm cho ba tức chết hả!”
Bắc Minh Triều Lâm vừa rồi mặt mày còn ủ dột, vừa nghe lời nói của Bắc Minh Quân lập tức như chết dậy, Bắc Minh Triều Lâm đương nhiên không dám mơ tưởng ông cụ sẽ lấy Bùi Huyền Kim, vì thế, ông ta đặt mọi hy vọng lên con trai Khởi Hiên của mình…
Khởi Hiên lòng rét lạnh!
Đừng xem nhẹ % cổ phần của Bắc Minh Thị, lấy giá trị của Bắc Minh Thị, cho dù % cổ phần cũng đại biểu cho lượng tiền tài hàng trăm tỷ! Đó là điều mà người ngoài cầu còn không được! Nó càng tượng trưng cho địa vị cao quý của người nhà Bắc Minh!
Mà trước mắt, Bắc Minh Quân chiếm phần lớn cổ phần, % đó với anh mà nói không tính là cái gì.
Nhưng, trong mắt anh chính là không chứa được một nhà anh cả!
“Tóm lại, mọi người từ từ suy nghĩ, không nán lại nữa.” Bắc Minh Quân cười một tiếng, không đợi bọn họ đáp lại, bèn sải bước đi ra ngoài…
Cố Tịch Dao đứng ở cửa lớn nhà Bắc Minh, yên lặng đợi Khởi Hiên đi ra.
Dưới sắc đêm, dường như gió lạnh hơn vài phần.
Hai tay của cô ôm lấy vai, ánh trăng chiếu xuống kéo dài bóng người mảnh mai của cô.
Giang Tuệ Tâm từ sớm đã bế Trình Trình về phòng, cô ngay cả cơ hội nhìn cũng không có.
Do thân phận của bản thân, cô không nên ngây ngốc ở trong bên trong, chỉ đành đứng ở cửa lặng lẽ đợi Khởi Hiên.
Đêm nay, trên bầu trời bao la thấp thoáng mấy ngôi sao.
Cô ngước mắt nhìn, bất tri bất giác, mắt hơi cay.
Có lẽ là vì sự thật của ván cược đó, có lẽ là vì ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Minh Quân, có lẽ nhiều hơn, quấn lấy nhau, trở thành một mớ rối rắm…
“Dao!” Khởi Hiên vội vàng đi ra, trên mặt gương mặt tuấn tú ẩn chứa sự mệt mỏi.
Anh chạy bước nhỏ đến trước mặt cô, ổn định lại cảm xúc, sau đó, mỉm cười hối lỗi với cô: “Xin lỗi…”
Hai từ này, từ trong miệng Khởi Hiên nói ra, bất lực mà nặng nề.
Ngón tay cô run rẩy, trong đôi mắt trong veo vụt qua một tia thê lương: “Thật ra, anh sớm đã biết quan hệ giữa em và Bắc Minh Quân rồi, phải không?”
Khởi Hiên cứng nhắc gật đầu: “Rất xin lỗi, anh không có sớm nói với em.”
Sắc mặt của cô tái nhợt, sau đó nở một nụ cười khó coi trên khóe môi: “Cho nên, anh ngay từ khi bắt đầu đã biết, anh là vì % cổ phần trong tay ba anh, lấy em làm tiền cược, đúng không?”