Chương
Anh chưa từng nghĩ đến, con trai mình lại lấy mình để chất vấn mình.
Đặc biệt là câu ‘ba chưa từng nhớ mẹ mình sao?” đã khiến trái tim của anh vô cùng đau đớn.
Nhiều năm qua, Bắc Minh Quân luôn âm thầm chịu đựng nỗi đau mất mẹ, nhưng lại vì câu nói kia của con trai mà đôi mắt đỏ hoe….
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút trầm: “Trình, cô ấy không thể làm mẹ của con!”
Bởi vì không có ai có thể thay thế được mẹ ruột! Cũng giống như Giang Tuệ Tâm mãi mãi không thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng anh!
Dường như sợ bị con trai nhìn thấy sự thất lễ của mình, anh vội vàng quay đầu đi, trong lòng có chút run rẩy.
Ngay sau đó, tiếng khởi động xe vang lên, chiếc xe quay đầu với tốc độ cực nhanh, giống như một con cá kiếm lao nhanh trên con đường dưới màn đêm….
Cố Tịch Dao chạy một cách điên cuồng.
Đôi giày đã bị đá bay trong lúc chạy. Cô cứ để chân trần như vậy, vừa chạy, vừa khóc, như thể sự đau khổ, vất vả những năm tháng qua giống như một dòng suối cứ như vậy mà tuôn ra….
Nhiểu năm như vậy, cô chịu đựng bao nhiêu là khổ sở! Chống đỡ bao nhiêu khổ! Con đường đến với hạnh phúc dường như luôn ngược hướng với cô.
Rốt cuộc cô phải chịu đựng đến bao giờ?
Bíp bíp bíp…
Đột nhiên, tiếng còi xe của một chiếc ô tô dồn dập vang lên từ phía sau.
“Két…..”
Sau đó là tiếng phanh xe gấp, một chiếc xe tùy tiện mà hung hăng chắn trước mặt cô!
Cô dừng lại, thở hổn hển, vừa mới chạy, nên lưng cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhếch nhác
Nước mắt vẫn còn lưu lại trên má, liếc qua, nhìn thấy Bắc Minh Quân đang ngồi ở ghế lái trong xe, trái tim lại bị khuấy động.
Đột nhiên, Trình Trình vội vàng mở cửa xe, từ trong xe nhảy xuống, cơ thể nhỏ bé, mềm mại đột nhiên ngã xuống dưới chân Cố Tịch Dao….
“Trình Trình….” Đôi mắt cô đỏ ửng, cúi xuống lập tức ôm cậu bé vào lòng, nước mắt lại tuôn rơi: “Huhu, Trình Trình….”
Ôm con trai trong lòng, một cơ thể nhỏ nhắn ấm áp thực sự, khiến trái tim bi thương của cô đột nhiên sống dậy.
Cô nghĩ, gian khổ cứ như vậy mà ập đến đi? Bởi vì có con trai, con trai chính là tiểu thiên sứ của cô….
Bắc Minh Quân lạnh mặt, xuống xe, đứng trước mặt cô.
Lông mày ngưng tụ, nhìn Cố Tịch Dao rất lâu, cuối cùng mới nói ra một câu nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn…
“Lên xe đi.”
Cố Tịch Dao lau nước mắt, trừng đôi mắt có chút oán hận, không thèm liếc nhìn anh!
Ôm Trình Trình trực tiếp vòng qua đầu xe, chân trần đi về phía trước….
Vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân lóe lên một tia lo lắng: “Cố Tịch Dao! Cô đang làm mình làm mẩy với tôi sao?”