Chương
Trời ơi, vết thương cũ của người đàn ông này lại tái phát thành như thế này, vậy mà lúc nãy anh còn nghĩ đến việc muốn mây mưa với cô!!
Tên này đúng là một tên cặn bã!
Cô nheo mắt lại, cắn môi, buộc lòng phải làm vậy!
“Đau chết cũng đáng đời!”
Sau đó, một tay ôm Dương Dương đang khỏa thân lùi về sau, một tay kéo chiếc chăn.
Cả người dịch chuyển đến bên tường, dùng vai chạm vào nút công tắc trên tường….
Phụp.
Đèn tắt.
Căn phòng lại tối om.
Phù…lúc này cô mới thở phào nhẽ nhõm.
Trình Trình sột soạt chui ra….
“Cố Tịch Dao, tôi đếm đến ba, cô dám đi thử xem!” Trong giọng nói mạnh mẽ của Bắc Minh Quân có nhẫn nhịn.
“Một!” Anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trái tim của Cố Tịch Dao đập dữ dội, cắn chiến chăn, mò mẫm tìm nắm cửa…
Cạch.
Thân thể của Trình Trình theo chân cô.
“Hai!” Giọng nói của Bắc Minh Quân lạnh lùng, dường như cơn tức giận sắp bộc phát.
Dương Dương dường như cảm nhận được một luồng khí nào đó không bình thường, vội vàng rúc vào lòng mẹ, huhu, cậu sợ tối….đặc biệt là trong căn phòng tối còn có ba ba khốn nạn….
Cửa mở ra, cô di chuyển chân đi ra, cơ thể nhỏ bé của Trình Trình trượt ra ngoài…
Cô nghiêng người, mặc kệ Bắc Minh Quân đang la hét!
“Ba!”
Giọng nói lạnh lùng rơi xuống, chỉ nghe thấy…..
Ầm.
Một tiếng đóng cửa rất lớn vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng!
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại không khí lạnh lẽo đáp lại Bắc Minh Quân….
Lại một lần nữa nhắc nhở anh, anh lại bị xem thường!
Im lặng trong ba giây!
Đột nhiên, một chiếc gối bị ném lên cánh cửa!
Một tiếng gào thét truyền đến….
“Người phụ nữ kia, có một ngày tôi sẽ giết chết cô…”
Cố Tịch Dao đứng ở bên ngoài cửa, đột nhiên rùng mình.
“Suỵt…”
Cô vội vàng bế hai đứa trẻ, tốc độ giống như lao về đích, xông vào một căn phòng khác, ầm, đóng cửa lại, khóa trái.
Cuối cùng, cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.