Chương
Sở Dung Triết tiếp tục gọt táo, gian xảo hỏi: “Này, người anh em, nghe nói chân của cậu trẹo trên người một người phụ nữ? Đừng sợ, chúng ta là anh em thân thiết, cậu cứ nói ra đi tôi sẽ không cười cậu đâu….”
Bạch Minh Quân trừng mắt, phi dao: “Mẹ nó, cậu nghe ai nói linh tinh thế?”
“Hình Uy!” Sở Dung Triết cười rạng rỡ: “Tên kia lo lắng nói với bác sĩ, lúc đưa cậu đến bệnh viện, quần áo cậu xộc xệch, tự hỏi có phải là di chứng sau khi buông thả dục vọng không?”
Vừa nghe thấy bốn từ “buông thả dụng vọng”, vẻ mặt Bắc Minh Quân lập tức tái mét!
Buông thả dụng vọng cái shit, ngay cả dục vọng anh còn chưa được thỏa mãn đã bị người phụ nữ Cố Tịch Dao kia làm cho suy sụp!
Nhưng, cậu Quân là người như thế nào? Một chuyện mất mặt như vậy đương nhiên anh sẽ không bao giờ nhắc đến!
Sở Dung Triết nhiều chuyện nghiêng người qua: “Haha, tôi có thể có may mắn biết người phụ nữ khiến cậu bị tàn phế là ai không? Tôi có quen không?”
Lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, Bắc Minh Quân lấy một điếu thuốc ở tủ bên cạnh, châm lửa. Dựa vào bên giường, hít một hơi và nhả khói ra, không trả lời.
“Này, này, này! Bắc Minh Quân, đây là bệnh viện đó, cậu hút thuốc không phải là tìm cái chết sao?”
Bắc Minh Quân không nói gì, ném điếu thuốc qua.
Sở Dung Triết bắt lấy điếu thuốc, không có khí phách mà hút thuốc, trên tay vẫn đang cầm quả táo mới gọt được một nửa: “Tôi nói này Bắc Minh Quân, tên tiểu tử cậu có gì đó không đúng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu hút thuốc đến mức bi thảm như này. Có phải là vì người phụ nữ kia không? Tôi đoán nhá, Sunny?”
Bắc Minh Quân lạnh lùng nhướng mày, không quan tâm đến anh ta.
Sở Dung Triết lắc đầu: “Không đúng, không phải cậu đã chia tay với người phụ nữ kia rồi sao? Bùi Huyền Kim? Cũng không đúng, cậu chưa từng xem trọng cô con gái thị trưởng kiêu kỳ kia….a! Tôi biết rồi, Tịch Dao nhà chúng ta?”
Bắc Minh Quân cau mày tỏ vẻ không vui, cuối cùng cũng lên tiếng: “Sở Nhị, ai là Tịch Dao nhà cậu?” Giọng nói u ám khiến người khác không rét mà run.
Sở Dung Triết cười khan một tiếng, khuôn mặt phấn khích: “Quả nhiên tôi đoán không sao! Này….đã lâu rồi không gặp Tịch Dao, hóa ra đều là bị cậu độc chiếm….Bắc Minh Quân à, Tịch Dao thật sự là một cô gái tốt, cậu làm nhục….”
“Mắt nào của cậu nhìn thấy tôi làm nhục cô ta?” Bắc Minh Quân nhướng mày.
“Được! Tôi không tranh cãi với cậu.” Sở Dung Triết nhún vai: “Người phụ nữ giống như Tịch Dao, vừa nhìn là biết là một người phụ nữ chân thành. Không phải là tôi cay độc với cậu, giống như cậu, mẹ nó có hiểu cái gì là chân thành không?”
Bắc Minh Quân lạnh lùng hít một hơi.
Sở Dung Triết tự hỏi tự nói, tiếp tục nói: “Chân thành chính là một người phụ nữ một lòng vì cậu, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu, sinh con đẻ cái cho cậu, chịu đựng vất vả vì cậu, vì cậu mà thịt nát xương tan, vì cậu mà sinh vì cậu mà chết, yêu cậu đến tận xương tủy….”
Càng nói càng hăng, Sở Dung Triết quả thật có thể trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm.
Trong khi anh ta nói một cách rất uyên bác, xuất khẩu thành thơ, Bắc Minh Quân lại cảm thấy mất kiên nhẫn mắng một tiếng…
“Nói vào trọng điểm! Sở Nhị, mẹ nó, tình yêu là gì?”
Câu hỏi này của Bắc Minh Quân khiến Sở Dung Triết sững sờ.
Kinh ngạc liếc nhìn Bắc Minh Quân, biểu cảm của Sở Dung Triết sợ hãi giống như nhìn thấy ma: “Ồ, hóa ra cậu hai Bắc Minh cũng tò mò về tình yêu sao?”