CHƯƠNG
Nhưng khi thấy nụ cười tuyệt đẹp của cháu mình, bà lại mềm lòng.
Dương Dương cười lắc đầu: “Không phải Banh mà là Trái Banh.”
“Trái Banh?”
Vì sao lại gọi là ‘Trái Banh’? Giang Tuệ Tâm đột nhiên cảm thấy mơ hồ.
Quản gia Vương suy nghĩ một lát, cuối cùng sắc mặt tái nhợt.
Ông kinh ngạc nhìn cậu chủ nhỏ Trình Trình.
Một cậu chủ nhỏ cao quý, hoàn hảo như vậy mà lại đặt một cái tên tầm thường như ‘Trái Banh’ sao?
Ôi, trời ơi, đúng là hôm qua cậu chủ nhỏ đã bị hoảng sợ quá rồi…
“Gâu gâu gâu!”
Bối Lạp kích động sủa váng lên như thể vừa phải chịu nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời vậy.
Hu hu hu, không được gọi nó là ‘Trái Banh’.
Thằng nhóc đó không phải là cậu chủ Trình Trình, ahu hu, rốt cuộc có ai nghe hiểu nó nói gì không vậy hả?
Dương Dương nhìn thấy Bối Lạp sủa ầm ĩ như lên cơn điên.
Sủa sủa sủa, sủa cái đầu ngươi ấy!
Không sớm thì muộn cũng sẽ ăn ngươi thôi!
Cậu cười càng lúc càng rạng rỡ…
Ánh mặt trời buổi sáng thật là ấm áp.
Vùng đất rộng lớn sau một đêm say ngủ giờ đây đang tắm mình dưới những tia nắng ban mai.
Ánh vàng rực rỡ.
Nhưng mà, Cố Tịch Dao không có tâm trạng để cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vời của bình minh.
“Mẹ, Dương Dương về nhà chưa?”
“Vẫn chưa… Tịch Dao, vẫn chưa tìm thấy Dương Dương sao…”
Năm ngón tay của Cố Tịch Dao nắm chặt lấy chiếc điện thoại, run rẩy trả lời: “Vâng.”
“Phải làm thế nào đây, mẹ rất là lo lắng cho Dương Dương nó…” Vũ Xuân bỗng òa khóc lên trong điện thoại.
Trận khóc này khiến cho Cố Tịch Dao trong lòng rối bời, lại càng thêm bất an.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Dương Dương nhất định không xảy ra chuyện gì đâu!
Năm năm nay, cô đã cùng con trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, cô tin rằng con của mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!
“Tịch Dao…. con cũng đã tìm suốt đêm rồi, nếu tiếp tục tìm không ra thì mau báo cảnh sát đi.”
Cố Tịch Dao cười khổ, nếu như mất tích chưa đến giờ thì có báo cảnh sát e rằng người ta cũng không xử lý.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mẹ cũng cả đêm không ngủ rồi, con rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ, mẹ mau đi nằm một lúc đi, có tin tức gì con sẽ lập tức gọi cho mẹ.”
Cúp điện thoại, Cố Tịch Dao cố gắng đè nén sự khủng hoảng đang dấy lên trong lòng mình.
Cô tiếp tục tìm kiếm.
Cô sợ mình bỏ qua một chi tiết nhỏ, sợ bỏ qua một ngõ ngách nào đó…