CHƯƠNG
Cả một ngày, Cố Tịch Dao ngồi trong phòng tổng giám đốc, vô cùng chán chường, lật đi lật lại, cũng không biết rốt cuộc chỗ nào sảy ra sai sót.
Không có tên cầm thú Bắc Minh Quân kia ở đây, cô lại cảm thấy như thiếu chút gì đó…
Thở dài một hơi, cô vỗ vỗ đầu mình, không biết là đã trúng độc gì của tên kia, mà cô lại ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc cả một ngày trời!
Haiz, lãng phí thời gian.
Cầm túi xách lên, cuối cùng Cố Tịch Dao đã không còn kiên nhẫn nữa, đạp cửa ra ngoài…
Trên đường, cô nhận ra phòng của thư kí cũng yên tĩnh vô cùng, đến cả Linda bình thường tìm cô để nói chuyện cũng không thấy bóng dáng đâu, có gì đó không đúng.
Cố Tịch Dao không thể nói rõ cảm giác này, chỉ là cảm thấy có gì không đúng mà thôi.
Cô vội vàng xuống thang máy.
Cố Tịch Dao vừa mới ra khỏi tòa nhà Bắc Minh thị.
Đột nhiên, một mùi thơm nồng phả vào vào mũi cô, một bóng người đứng trước mặt cô, tư thế mạnh mẽ.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên…
Chát.
Một cái tát thật mạnh vào mặt Cố Tịch Dao.
Mặt cô tê rần.
Cô ngước mắt lên mới nhìn rõ người vừa mới đến, Bùi Huyền Kim!
“Cố Tịch Dao đúng không? Cái tát này tôi đã đợi rất lâu rồi!”
Gương mặt Bùi Huyền Kim kiêu căng, cao quý, nhưng lại lộ ra vẻ hung ác. Cô ta đeo một chiếc kính râm lớn, trang điểm nhẹ, một vài người đi đường đã nhận ra cô ta là con gái của chủ tịch thành phố.
Cố Tịch Dao che đi bên mặt vừa bị đánh, nhớ lại cái tát mà cô bị Cố Anh Thư tát lần trước.
Cô đột nhiên nhận ra, hai người phụ nữ này đánh cô đều cùng một lí do, đều là vì Bắc Minh Quân!
Mẹ nó.
Đúng là một tên trăng hoa!
Cố Tịch Dao nghiến răng, cố gắng chịu đựng: “Cô Bùi, nể thân phận cao quý của cô, cái tát này tôi có thể không tính toán nhưng nếu như còn có lần sao, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô biết rõ ngày hôm đó ở bệnh viện, cô giúp Bắc Minh Quân diễn kịch trước mặt Bùi Huyền Kim, chắc chắn đã để lại đả kích rất lớn với cô ta.
Đều là phụ nữ, cô đồng tình với Bùi Huyền Kim, dù sao người mà cô ta yêu cũng không phải một tên cầm thú bình thường.
Vì vậy cái tát này, cô nhịn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ồ! Tức giận rồi?” Bùi Huyền Kim cười.
Cố Tịch Dao cười lạnh: “Nào dám, tôi cũng không rảnh rỗi như cô Bùi, cố ý chạy đến đây chỉ để cho tôi một cái tát xả giận.”
Nói xong, cô chuẩn bị bước qua Bùi Huyền Kim.
“Đứng lại!” Bùi Huyền Kim thấp giọng nói, cô ta giữ cánh tay Cố Tịch Dao lại, những chiếc móng tay đó hận không thể đâm sâu vào da thịt Cố Tịch Dao: “Cô tưởng rằng tôi không để ý thân phận chạy đến đây, chỉ vì tát cô một cái để xả giận thôi sao? Cô không xứng!”
Cố Tịch Dao nhíu mày, cố chịu đựng sự đau đớn ở cánh tay, không lên tiếng.
Bùi Huyền Kim tiếp tục nói: “Quả thật, tôi có hàng nghìn lí do để hận cô! Bởi vì cô khiến Quân không để ý đến tôi dù chỉ một lần, cho dù tôi có cắt cổ tay tự sát, anh ấy cũng muốn ở trên giường bệnh của cô! Tôi hận cô muốn chết! Hận cơ thể hạ tiện này của cô quyến rũ đàn ông!”
Bùi Huyền Kim vừa nói vừa khóc.
Cố Tịch Dao yên lặng nghe, cô nhíu chặt mày lại.