Chương
“Ném tên này ra ngoài ngay!”
“Vâng, tổng giám đốc Bắc Minh.”
Thế là Sở Dung Triết bị mấy vệ sĩ cao to kia lôi ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa né tránh vừa không sợ chết hét lên với Cố Tịch Dao: “Ai ôi, Tịch Dao đến hộp đêm của tôi sẽ làm bà chủ nhé…Này…nhẹ một chút được không? Này…”
Rầm, cửa bị đóng lại.
Nhất thời trong phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân.
Cô trộm liếc nhìn anh bỗng nhiên tim cô nảy lên.
Tiếp theo đó Cố Tịch Dao nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bắc Minh Quân: “Bệnh cảm của cô đỡ hơn chút nào chưa?”
Giống như có dòng nước ấm chảy qua tim, cả người Cố Tịch Dao run lên.
“Ừm.” Cô qua quýt trả lời một tiếng sau đó quan sát thương thế trên người anh: “Anh… Tối hôm qua… Cái kia…”
Thật ra cô rất tò mò người cực kỳ cẩn thận như anh sao có thể xảy ra tai nạn xe được chứ? Hơn nữa lúc đó trong xe anh còn có một người phụ nữ…người phụ nữ đó là ai?
Ánh mắt của Bắc Minh Quân lóe lên, anh vẫy tay với cô như dang vẫy một con cún: “Cô qua đây.”
Cố Tịch Dao ngoan ngoãn đi lên trước, ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh. Anh muốn nói chân tướng với cô sao? Tiêu đề tin tức hot nhất mà cả thành phố A đang tranh giành sắp bị cô đào được rồi sao? Cô đột nhiên hơi kích động, cắn môi mỉm cười: “Tổng giám đốc, anh muốn nói gì sao?”
Khóe miệng anh đột nhiên cong lên đầy vẻ gian tà, ánh mắt lóe sáng, ngón tay lại chỉ về phía cô ngoắc ngoắc: “Gần thêm chút nữa.”
Cô vội vàng gật đầu, sau đó ghé sát vào người anh chuẩn bị rửa tai lắng nghe…
Bỗng nhiên anh cúi mặt xuống, hoàn toàn không khách sáo ôm cô vào lòng chiếm lấy môi cô…
“A…”
Cơ thể Cố Tịch Dao căng lên, phảng phất như có dòng điện chạy qua không nhúc nhích được.
Cô chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng giống như có một viên đạn bỗng nhiên nổ tung khiến suy nghĩ của cô như dừng lại…
Không phải là nụ hôn bá đạo trừng phạt như lần đầu tiên ở hộp đêm Hot Hot Hot, cũng không giống với nụ hôn diễn trò trước mặt Bùi Huyền Kim…
Lần này anh càng mạnh mẽ hơn, như muốn xâm nhập vào tận linh hồn cô, nụ hôn nóng hổi như đang đốt cháy lý trí của cô hết lớp này đến lớp khác…
Cô nằm trong vòng tay của anh, cơ thể hóa thành một vũng nước xuân, mềm oặt không còn chút sức lực, không thể phủ nhận đôi môi mỏng, ấm áp của anh giống như có lực hút không cưỡng lại được, khiến cô trầm mê, để mặc anh hôn cô chuyên chú….
Thời gian phảng phất như dừng lại vào giây phút này, cô và anh đều quên hết mọi thứ, chỉ nghĩ tới hai đôi môi ấm áp đang quyện vào nhau, không biết bao lâu anh mới kết thúc nụ hôn say đắm này.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô hít thật sâu hương thơm tỏa ra từ sau gáy cô, cuối cùng anh thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn…
“Cố Tịch Dao, em làm người tình của anh được không?”
Làm người tình của anh được không?