Chương
Bởi vì Cố Tịch Dao chột dạ đến nỗi không dám nhìn anh ta một cái!
Dư Như Hân gật đầu xin lỗi Bắc Minh Quân: “Quân, cô đi trước, cháu cũng bảo trọng.”
Sau đó, bà ta không cho Vân Chi Lâm cơ hội cự tuyệt, gắt gao kéo con trai đi, lôi ra ngoài văn phòng đăng kí…
Sau đó, Bắc Minh Quân cũng nắm chặt tay Cố Tịch Dao, chuẩn bị rời đi.
“Buông tay!” Cố Tịch Dao nói. Anh nắm chặt đến nỗi tay cô cảm thấy đau: “Anh tới đây làm gì!”
Bắc Minh Quân trả lời: “Tôi bỏ cả một cuộc họp quan trọng, nhanh chóng chạy tới đây, em còn hỏi tôi tới làm gì sao?”
“Vậy thì rất cám ơn anh đã chiếu cố nhé, con người bận rộn!” Cô châm chọc một câu: “Còn nữa, sao anh biết tôi tới đây?”
Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: “Đây không phải điều quan trọng! Quan trọng là, nếu tôi không đến, chẳng lẽ em lại định gả cho tên tiểu tử Vân Chi Lâm kia thật sao?”
Cô hít một hơi thật sâu, mạnh miệng hét lại: “Anh có thể cưới người khác, tôi thì không được gả cho người khác sao!”
Nghe câu nói đó anh cởi ngay kính râm, nhìn cô: “Tóm lại tháng cưới thay này, em đeo lên chiếc nhẫn của tôi, em chính là của tôi, ai cũng không được phép gả!”
Nói rồi, anh đột nhiên giơ bàn tay nhỏ dài của cô lên, dường như muốn chứng minh cái gì đó, nhưng mười ngón tay cô đều trống trơn. Sững sờ.
“Chiếc nhẫn đâu?”
Ánh mắt cô sáng lên: “Tháo ra rồi!”
“Em…” Cậu Quân cắn răng, thật hận là không thể bóp chết người con gái này. “Đồ tôi tặng mà em không thèm đeo vậy sao?!”
“Xì….. Buông tay…… Đau…..” lực kéo mạnh suýt chút nữa làm cô trật khớp!
“Vậy có quan tâm hay không quan tâm?!” Anh nắm chặt cổ tay cô, dường như càng đau cô mới có thể nhớ lâu: “Nói đi!”
“A…… Đau quá……” Cô đau đến mức mắt đỏ lên, gào lên một tiếng, “Quan tâm, quan tâm được rồi chứ……”
Lúc này khuôn mặt anh mới giãn ra, đuôi lông mày hơi nhíu: “Chiếc nhẫn đâu?”
“……” Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Trong túi!”
Anh không do dự giơ tay ra, móc trong túi sát người cô…
“Này, anh làm gì đó…..” Cô né tránh theo bản năng, động tác này…… thật mập mờ……
Anh không để ý tới cô đang nhăn nhó, cuối cùng móc ra một chiếc nhẫn, không nói hai lời bắt lấy ngón áp út của cô, cứ như vậy, trước mặt mọi người, đeo vào tay cô….
Đám người xì xào bàn tán ở bên, sớm đã không kìm nén được, mọi người còn tưởng rằng cặp đôi này còn đang diễn ở kịch cầu hôn.
“Oa a, thì ra anh chàng ngầu điển trai này mới là chủ nhân à. Cô gái, nhìn cậu ấy có vẻ rất căng thẳng đó, mau nhận lời cầu hôn của cậu ta đi….”
“Kém thế, người trẻ tuổi đùa giỡn một chút hát biến điệu là chuyện rất bình thường, đã đến Uỷ ban nhân dân rồi thì ký tên đăng kí rồi về nhà lại đùa nghịch đi thôi, ha ha……”
“Đúng rồi đúng rồi đấy, cô đừng đùa nữa, anh ấy đằng nào cũng đã đeo nhẫn cho cô rồi, cô theo anh ấy về đi……”
Cố Tịch Dao nghe thấy những này lời đàm tiếu này quả thực muốn thổ huyết!