Chương
“Nhúng chàm?” Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, đôi mắt lóe lên ý cười gian ác: “Cố Tịch Dao, em hiểu ý nghĩ của hai chữ “nhúng chàm” này không?”
Cố Tịch Dao nhận ra được sự khinh thường trong lời nói của anh, ánh mắt loáng cái lúng túng, cô quyệt miệng nói: “Anh đừng chơi trò nói chữ với em! Bắc Minh Quân, chuyện hôm nay em sẽ không báo lại với ba anh cứ xem như chưa từng xảy ra cũng hi vọng lần sau anh đừng vượt qua quy củ nữa, nếu không có chuyện gì khác em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tổng giám đốc đại nhân!”
Giọng điệu công thức hóa cứng nhắc, Cố Tịch Dao lại sợ anh làm khó nữa nên xoay người đi ra cửa.
Khi cô nắm tay cửa thì giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Quân vang lên từ phía sau…
“Chúng ta đánh cược nhé?”
Giọng điệu ngã ngớn của anh khiến cô tim cô đập loạn cô cớ.
Cố Tịch Dao dừng chân lại, bất đắc dĩ hỏi một câu: “Đáng cược gì?”
“Đánh cược trong vòng một tuần em chủ động bò lên giường anh!”
Lần này anh hết sức nhấn mạnh hai chữ “chủ động”
Cơ thể nhỏ bé của Cố Tịch Dao rõ ràng run lên, cô bỗng quay đầu lại con ngươi đen kịt nhìn thẳng vào tầm mắt của anh.
Anh cong khóe môi, trên gương mặt bình tĩnh trước sau như một của anh lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Cố Tịch Dao đứng ngây ra một hồi, không ngờ nụ cười của người đàn ông này lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc đến thế, còn đẹp hơn gương mặt cứng đơ của anh gấp mấy trăm, mấy ngàn lần.
Nhưng mà đáng tiếc nụ cười này lại cực kỳ gian ác.
Phảng phất như một đóa hoa ăn thịt người được bao bọc bởi lớp vỏ ngoài bóng bẩy, chỉ cần bạn vô ý đắm chìm vào nụ cười của anh thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt…
Sóng lưng Cố Tịch Dao bỗng nhiên lạnh ngắt, cô mím môi không dám lên tiếng.
“Em sao thế, sợ rồi à?” Anh mỉm cười trêu đùa nói: “Nếu em thắng, anh sẽ có cách để cho em bàn giao với ba anh, rời khỏi Bắc Minh thị, hơn nữa còn được một khoản tiền bồi thường…”
Rõ ràng Bắc Minh Quân đã sớm biết cô làm thế nào để đạt thành giao dịch với ba anh, nếu không phải là tự nguyện vậy khát vọng lớn nhất của cô chính là tự do.
Không chờ Bắc Minh Quân nói xong, Cố Tịch Dao đã vội vàng nói: “Được!”
“Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ chỗ sâu nhất trong cổ họng anh, nghe như tiếng sóng xô dưới lòng biển sâu: “Cố Tịch Dao, có vẻ em rất chắc chắn mình sẽ thắng nhỉ?”
Sắc mặt Tịch Dao cứng ngắc một lú sau đó hít sâu một hơi, dũng cảm nhìn anh nói: “Đương nhiên! Em tin tưởng anh sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn để ép em khuất phục, cho nên em sẽ không thua!”
Trên thực tế cô biết với Bắc Minh Quân rất kiêu ngạo chắc chắn anh sẽ không bỏ thuốc cô giống như Lý Đỉnh Thịnh, bởi vì anh xem thường những thứ đó.
Ánh mắt Bắc Minh Quân lóe lên tia khen ngợi, vành môi hoàn mỹ hơi mỉm cười “Rất tốt. Cố Tịch Dao, anh đã bắt đầu không đợi được dáng vẻ bị thua của em rồi…”
Cố Tịch Dao liếc mắt nhìn Bắc Minh Quân, đột nhiên cô cảm thấy cô rất muốn biết người phụ nữ trong xe anh tối qua là ai, nhưng người đàn ông này không chỉ kín như bưng mà còn đánh ngược lại cô không ngờ lại mặt dày vô liêm sỉ muốn cô từ thư ký trở thành tình nhân của anh.
Cố Tịch Dao không biết tại sao khi nhìn nụ cười trên khóe miệng của anh thì cô cảm thấy dưới vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông này dường như là một trái tim vô cùng xấu xa…
Sáng hôm sau.
Ngày đánh cuộc đầu tiên của bọn họ bắt đầu.